Thời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo…

Quyển 7 - Chương 32

Chỉ Dụ Anh Cắn CâuTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhThời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo… Bên ngoài đồ ăn cũng nhanh chóng đưa đến. Tô Tranh ra mở cửa trả tiền, trở vào để lên bàn, chỉ vào đồ ăn này nói: “Ăn cơm đi đã.”Mạc Vân cúi đầu nhìn túi đồ ăn, có thể là do thực sự đói bụng, nên anh cũng ngồi xuống ăn, nhưng theo cái nhìn của Tô Tranh, hình như anh ăn không phải thoải mái gì?Anh đang ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngoài cửa. Tô Tranh bấm nút, thấy trên màn hình hiện lên gương mặt của một người đàn ông.Là Mạc Phong.Cô cười bất đắc dĩ, nói với Mạc Vân: "Anh trai anh, Mạc tiên sinh tới."Mạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, cười khổ nói: “Anh tới làm gì? Chẳng lẽ luật sư Trần nhiều chuyện vậy sao?”Tô Tranh thấy anh đang ăn cơm, nên đứng dậy mở cửa.Mạc Phong vào nhà, thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời nhíu mày.Trong phòng mùi rượu hỗn độn, điều này cũng khiến cho anh ... Đối với đời sống tình cảm của em trai, dù anh rất ít can thiệp. Nhưng với em trai anh vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn đối với chuyện ly hôn này. Vậy nên tất cả đều đã trong dự liệu, nếu không anh cũng không vội vã tới đây.Nhưng tại sao, em trai anh đang cúi đầu ăn cơm, tại sao người mỉm cười lạnh nhạt bên cạnh lại chính là người phụ nữ quen thuộc kia?Ai có thể nói cho anh biết, tình huống này là sao?Tô Tranh đứng ngay trước mặt Mạc Vân, lịch sự gật đầu chào hỏi Mạc Phong: “Mạc tiên sinh.”Mạc Phong lạnh lùng liếc cô một cái, không cười đáp lại.Tô Tranh không ngần ngại nhún vai. Không sao, người đàn ông này chính là như vậy, nên cô thật sự không sao.Cô nhìn hai người đàn ông trước mắt này. Nếu anh trai đã đến rồi, mình có thể về chưa? Vì vậy cô cười nói: “Nếu vậy tôi đi trước đi. Trong công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”Mạc Vân lúc này mới nhớ ra còn có công việc, nên anh ngẩng đầu gật đầu với Tô Tranh: “Được. Vậy cô đi trước đi. Mọi chuyện làm phiền cô rồi.”Tô Tranh mỉm cười gật đầu. Hai người cười cười cực kỳ ăn ý. Sau đó Tô Tranh xoay người rời đi, không nhìn Mạc Phong lấy một cái.

Bên ngoài đồ ăn cũng nhanh chóng đưa đến. Tô Tranh ra mở cửa trả tiền, trở vào để lên bàn, chỉ vào đồ ăn này nói: “Ăn cơm đi đã.”

Mạc Vân cúi đầu nhìn túi đồ ăn, có thể là do thực sự đói bụng, nên anh cũng ngồi xuống ăn, nhưng theo cái nhìn của Tô Tranh, hình như anh ăn không phải thoải mái gì?

Anh đang ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngoài cửa. Tô Tranh bấm nút, thấy trên màn hình hiện lên gương mặt của một người đàn ông.

Là Mạc Phong.

Cô cười bất đắc dĩ, nói với Mạc Vân: "Anh trai anh, Mạc tiên sinh tới."

Mạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, cười khổ nói: “Anh tới làm gì? Chẳng lẽ luật sư Trần nhiều chuyện vậy sao?”

Tô Tranh thấy anh đang ăn cơm, nên đứng dậy mở cửa.

Mạc Phong vào nhà, thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời nhíu mày.

Trong phòng mùi rượu hỗn độn, điều này cũng khiến cho anh ... Đối với đời sống tình cảm của em trai, dù anh rất ít can thiệp. Nhưng với em trai anh vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn đối với chuyện ly hôn này. Vậy nên tất cả đều đã trong dự liệu, nếu không anh cũng không vội vã tới đây.

Nhưng tại sao, em trai anh đang cúi đầu ăn cơm, tại sao người mỉm cười lạnh nhạt bên cạnh lại chính là người phụ nữ quen thuộc kia?

Ai có thể nói cho anh biết, tình huống này là sao?

Tô Tranh đứng ngay trước mặt Mạc Vân, lịch sự gật đầu chào hỏi Mạc Phong: “Mạc tiên sinh.”

Mạc Phong lạnh lùng liếc cô một cái, không cười đáp lại.

Tô Tranh không ngần ngại nhún vai. Không sao, người đàn ông này chính là như vậy, nên cô thật sự không sao.

Cô nhìn hai người đàn ông trước mắt này. Nếu anh trai đã đến rồi, mình có thể về chưa? Vì vậy cô cười nói: “Nếu vậy tôi đi trước đi. Trong công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”

Mạc Vân lúc này mới nhớ ra còn có công việc, nên anh ngẩng đầu gật đầu với Tô Tranh: “Được. Vậy cô đi trước đi. Mọi chuyện làm phiền cô rồi.”

Tô Tranh mỉm cười gật đầu. Hai người cười cười cực kỳ ăn ý. Sau đó Tô Tranh xoay người rời đi, không nhìn Mạc Phong lấy một cái.

Chỉ Dụ Anh Cắn CâuTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhThời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo… Bên ngoài đồ ăn cũng nhanh chóng đưa đến. Tô Tranh ra mở cửa trả tiền, trở vào để lên bàn, chỉ vào đồ ăn này nói: “Ăn cơm đi đã.”Mạc Vân cúi đầu nhìn túi đồ ăn, có thể là do thực sự đói bụng, nên anh cũng ngồi xuống ăn, nhưng theo cái nhìn của Tô Tranh, hình như anh ăn không phải thoải mái gì?Anh đang ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngoài cửa. Tô Tranh bấm nút, thấy trên màn hình hiện lên gương mặt của một người đàn ông.Là Mạc Phong.Cô cười bất đắc dĩ, nói với Mạc Vân: "Anh trai anh, Mạc tiên sinh tới."Mạc Vân ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, cười khổ nói: “Anh tới làm gì? Chẳng lẽ luật sư Trần nhiều chuyện vậy sao?”Tô Tranh thấy anh đang ăn cơm, nên đứng dậy mở cửa.Mạc Phong vào nhà, thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời nhíu mày.Trong phòng mùi rượu hỗn độn, điều này cũng khiến cho anh ... Đối với đời sống tình cảm của em trai, dù anh rất ít can thiệp. Nhưng với em trai anh vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn đối với chuyện ly hôn này. Vậy nên tất cả đều đã trong dự liệu, nếu không anh cũng không vội vã tới đây.Nhưng tại sao, em trai anh đang cúi đầu ăn cơm, tại sao người mỉm cười lạnh nhạt bên cạnh lại chính là người phụ nữ quen thuộc kia?Ai có thể nói cho anh biết, tình huống này là sao?Tô Tranh đứng ngay trước mặt Mạc Vân, lịch sự gật đầu chào hỏi Mạc Phong: “Mạc tiên sinh.”Mạc Phong lạnh lùng liếc cô một cái, không cười đáp lại.Tô Tranh không ngần ngại nhún vai. Không sao, người đàn ông này chính là như vậy, nên cô thật sự không sao.Cô nhìn hai người đàn ông trước mắt này. Nếu anh trai đã đến rồi, mình có thể về chưa? Vì vậy cô cười nói: “Nếu vậy tôi đi trước đi. Trong công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”Mạc Vân lúc này mới nhớ ra còn có công việc, nên anh ngẩng đầu gật đầu với Tô Tranh: “Được. Vậy cô đi trước đi. Mọi chuyện làm phiền cô rồi.”Tô Tranh mỉm cười gật đầu. Hai người cười cười cực kỳ ăn ý. Sau đó Tô Tranh xoay người rời đi, không nhìn Mạc Phong lấy một cái.

Quyển 7 - Chương 32