Thời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo…

Quyển 15 - Chương 91

Chỉ Dụ Anh Cắn CâuTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhThời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo… Mạc gấm.Từ đám đông Mạc Gấm chậm rãi đi về phía trước, khi đi đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt tràn đầy đề phòng gật đầu với Tô Tranh một cái, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nghiêm nhìn Mạc Yên Nhiên nói: ” Tiểu công chúa nhà họ Mạc , này lần chơi đã đủ chưa ?”Mạc Yên Nhiên ậm ừ một lúc lâu, mới chậm rãi gọi”Chú nhỏ.”Mạc Gấm gật đầu một cái, trên môi hình thành nụ cười lành lạnh: “Rất tốt, cháu vẫn còn nhờ đến chú nhỏ đấy.”Mạc Yên Nhiên nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên đường nhiên là sẽ nhớ chú nhỏ rồi… bà nội đã cho cháu xem hình mà!”Mạc Gấm đưa tay v**t v* đầu nhỏ của Mạc Yên Nhiên , lại quay đầu nói với Mạc Cách Ly: “Cách Ly, cháu cao hơn, cũng đã trưởng thành.”Khuôn mặt Mạc Cách Ly không chút thay đổi, không chút nào để ý đến lời nói ngầm của Mạc Gấm , nhàn nhạt tiếng hô”Chú ba.”Mạc Yên Nhiên theo thói quen gọi Mạc Gấm là chú nhỏ, còn Mạc Cách Ly chỉ gọi là chú ba.Mạc Gấm bình tĩnh nhìn cháu nhỏ đang nhìn mình , thật ra phong cách lành lạnh của đứa cháu trai này cũng tựa tựa giống anh.Sau khi chào hỏi hai đứa bé xong, cuối cùng anh cũng đứng lên, nhìn Tô Tranh thật sâu một cái, thanh thanh đạm đạm nói: “Tiểu thư Tô , mời trở về.”Thức thời là trang tuấn kiệt, từ trước đến nay Tô Tranh luôn là người biết nhìn tình hình, cô biết lúc này dù cô không muốn thì cũng phải đi, cho nên nghe lời anh, cười gật đầu: “Được.”*******************************************Đây là một phòng khach hoa lệ , ở thành phố Y mộc mạc này lại có thể có một phòng khách như thế này thật hiếm có.Lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ có bốn người, theo thứ tự là Mạc Gấm, Tô Tranh, Mạc Yên Nhiên, Mạc Cách Ly.Mạc Gấm bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng, nhưng giấu ở phía sau kính mắt là con ngươi đầy bí hiểm, Tô Tranh không thể dựa vào nét mặt của anh để đoán ra chuyện gì. Mạc Yên Nhiên đang cúi đầu chơi anh đào trên tay, không phải ăn mà là đang chơi. Tất cả mọi người đều rất trầm mặc, ở phòng khách yên lặng một cách khác thường cuối cùng Mạc Cách Ly lại là người phá vỡ sự yên tĩnh đó.“Chú ba, cháu theo chú trở về.” Mạc Cách Ly xung phong nhận việc.Mạc Gấm tuấn mỹ nhìn Mạc Cách Ly thật lâu, rồi lại nhìn sang Tô Tranh: “Tôi đang chờ anh tôi đến”Mạc Yên Nhiên lập tức ngẩng đầu lên: “Ba? Bây giờ ba đang ở đâu?”Lòng của Tô Tranh căng thẳng, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Tất cả mọi chuyện anh đều biết phải không?Xuyên thấu qua gọng kính vàng Mạc Gấm đánh giá thật kỹ vẻ mặt của Tô Tranh , từ từ nói: “Anh cả nhờ tôi dẫn các người về rồi sẽ lập tức đến đây.”Thị trấn N, thành phố Y.Mạc Phong anh đã làm xong chuyện của anh, đang trên đường đến thị trấn N sao? Những chuyện xảy ra gần đây, Mạc Phong biết được bao nhiêu ?Tô Tranh quay lại nhìn Mạc Gấm chằm chằm, nhưng vẫn không tìm được bất kì manh mối nào từ khuôn mặt của anh.Mạc Gấm chợt cười , nhìn Tô Tranh từ từ nói thêm một câu: “Anh cả và mẹ tôi cùng đến đây.”

Mạc gấm.

Từ đám đông Mạc Gấm chậm rãi đi về phía trước, khi đi đến trước mặt
bọn họ, vẻ mặt tràn đầy đề phòng gật đầu với Tô Tranh một cái, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nghiêm nhìn Mạc Yên Nhiên nói: ” Tiểu công chúa nhà
họ Mạc , này lần chơi đã đủ chưa ?”

Mạc Yên Nhiên ậm ừ một lúc lâu, mới chậm rãi gọi”Chú nhỏ.”

Mạc Gấm gật đầu một cái, trên môi hình thành nụ cười lành lạnh: “Rất tốt, cháu vẫn còn nhờ đến chú nhỏ đấy.”

Mạc Yên Nhiên nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên đường nhiên là sẽ nhớ chú nhỏ rồi… bà nội đã cho cháu xem hình mà!”

Mạc Gấm đưa tay v**t v* đầu nhỏ của Mạc Yên Nhiên , lại quay đầu nói với Mạc Cách Ly: “Cách Ly, cháu cao hơn, cũng đã trưởng thành.”

Khuôn mặt Mạc Cách Ly không chút thay đổi, không chút nào để ý đến lời nói ngầm của Mạc Gấm , nhàn nhạt tiếng hô”Chú ba.”

Mạc Yên Nhiên theo thói quen gọi Mạc Gấm là chú nhỏ, còn Mạc Cách Ly chỉ gọi là chú ba.

Mạc Gấm bình tĩnh nhìn cháu nhỏ đang nhìn mình , thật ra phong cách lành lạnh của đứa cháu trai này cũng tựa tựa giống anh.

Sau khi chào hỏi hai đứa bé xong, cuối cùng anh cũng đứng lên, nhìn
Tô Tranh thật sâu một cái, thanh thanh đạm đạm nói: “Tiểu thư Tô , mời
trở về.”

Thức thời là trang tuấn kiệt, từ trước đến nay Tô Tranh luôn là người biết nhìn tình hình, cô biết lúc này dù cô không muốn thì cũng phải đi, cho nên nghe lời anh, cười gật đầu: “Được.”

*******************************************

Đây là một phòng khach hoa lệ , ở thành phố Y mộc mạc này lại có thể có một phòng khách như thế này thật hiếm có.

Lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ có bốn người, theo thứ tự là Mạc Gấm, Tô Tranh, Mạc Yên Nhiên, Mạc Cách Ly.

Mạc Gấm bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng, nhưng
giấu ở phía sau kính mắt là con ngươi đầy bí hiểm, Tô Tranh không thể
dựa vào nét mặt của anh để đoán ra chuyện gì. Mạc Yên Nhiên đang cúi đầu chơi anh đào trên tay, không phải ăn mà là đang chơi. Tất cả mọi người
đều rất trầm mặc, ở phòng khách yên lặng một cách khác thường cuối cùng
Mạc Cách Ly lại là người phá vỡ sự yên tĩnh đó.

“Chú ba, cháu theo chú trở về.” Mạc Cách Ly xung phong nhận việc.

Mạc Gấm tuấn mỹ nhìn Mạc Cách Ly thật lâu, rồi lại nhìn sang Tô Tranh: “Tôi đang chờ anh tôi đến”

Mạc Yên Nhiên lập tức ngẩng đầu lên: “Ba? Bây giờ ba đang ở đâu?”

Lòng của Tô Tranh căng thẳng, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Tất cả mọi chuyện anh đều biết phải không?

Xuyên thấu qua gọng kính vàng Mạc Gấm đánh giá thật kỹ vẻ mặt của Tô
Tranh , từ từ nói: “Anh cả nhờ tôi dẫn các người về rồi sẽ lập tức đến
đây.”

Thị trấn N, thành phố Y.

Mạc Phong anh đã làm xong chuyện của anh, đang trên đường đến thị
trấn N sao? Những chuyện xảy ra gần đây, Mạc Phong biết được bao nhiêu ?

Tô Tranh quay lại nhìn Mạc Gấm chằm chằm, nhưng vẫn không tìm được bất kì manh mối nào từ khuôn mặt của anh.

Mạc Gấm chợt cười , nhìn Tô Tranh từ từ nói thêm một câu: “Anh cả và mẹ tôi cùng đến đây.”

Chỉ Dụ Anh Cắn CâuTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhThời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo… Mạc gấm.Từ đám đông Mạc Gấm chậm rãi đi về phía trước, khi đi đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt tràn đầy đề phòng gật đầu với Tô Tranh một cái, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nghiêm nhìn Mạc Yên Nhiên nói: ” Tiểu công chúa nhà họ Mạc , này lần chơi đã đủ chưa ?”Mạc Yên Nhiên ậm ừ một lúc lâu, mới chậm rãi gọi”Chú nhỏ.”Mạc Gấm gật đầu một cái, trên môi hình thành nụ cười lành lạnh: “Rất tốt, cháu vẫn còn nhờ đến chú nhỏ đấy.”Mạc Yên Nhiên nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Yên Nhiên đường nhiên là sẽ nhớ chú nhỏ rồi… bà nội đã cho cháu xem hình mà!”Mạc Gấm đưa tay v**t v* đầu nhỏ của Mạc Yên Nhiên , lại quay đầu nói với Mạc Cách Ly: “Cách Ly, cháu cao hơn, cũng đã trưởng thành.”Khuôn mặt Mạc Cách Ly không chút thay đổi, không chút nào để ý đến lời nói ngầm của Mạc Gấm , nhàn nhạt tiếng hô”Chú ba.”Mạc Yên Nhiên theo thói quen gọi Mạc Gấm là chú nhỏ, còn Mạc Cách Ly chỉ gọi là chú ba.Mạc Gấm bình tĩnh nhìn cháu nhỏ đang nhìn mình , thật ra phong cách lành lạnh của đứa cháu trai này cũng tựa tựa giống anh.Sau khi chào hỏi hai đứa bé xong, cuối cùng anh cũng đứng lên, nhìn Tô Tranh thật sâu một cái, thanh thanh đạm đạm nói: “Tiểu thư Tô , mời trở về.”Thức thời là trang tuấn kiệt, từ trước đến nay Tô Tranh luôn là người biết nhìn tình hình, cô biết lúc này dù cô không muốn thì cũng phải đi, cho nên nghe lời anh, cười gật đầu: “Được.”*******************************************Đây là một phòng khach hoa lệ , ở thành phố Y mộc mạc này lại có thể có một phòng khách như thế này thật hiếm có.Lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ có bốn người, theo thứ tự là Mạc Gấm, Tô Tranh, Mạc Yên Nhiên, Mạc Cách Ly.Mạc Gấm bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng, nhưng giấu ở phía sau kính mắt là con ngươi đầy bí hiểm, Tô Tranh không thể dựa vào nét mặt của anh để đoán ra chuyện gì. Mạc Yên Nhiên đang cúi đầu chơi anh đào trên tay, không phải ăn mà là đang chơi. Tất cả mọi người đều rất trầm mặc, ở phòng khách yên lặng một cách khác thường cuối cùng Mạc Cách Ly lại là người phá vỡ sự yên tĩnh đó.“Chú ba, cháu theo chú trở về.” Mạc Cách Ly xung phong nhận việc.Mạc Gấm tuấn mỹ nhìn Mạc Cách Ly thật lâu, rồi lại nhìn sang Tô Tranh: “Tôi đang chờ anh tôi đến”Mạc Yên Nhiên lập tức ngẩng đầu lên: “Ba? Bây giờ ba đang ở đâu?”Lòng của Tô Tranh căng thẳng, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Tất cả mọi chuyện anh đều biết phải không?Xuyên thấu qua gọng kính vàng Mạc Gấm đánh giá thật kỹ vẻ mặt của Tô Tranh , từ từ nói: “Anh cả nhờ tôi dẫn các người về rồi sẽ lập tức đến đây.”Thị trấn N, thành phố Y.Mạc Phong anh đã làm xong chuyện của anh, đang trên đường đến thị trấn N sao? Những chuyện xảy ra gần đây, Mạc Phong biết được bao nhiêu ?Tô Tranh quay lại nhìn Mạc Gấm chằm chằm, nhưng vẫn không tìm được bất kì manh mối nào từ khuôn mặt của anh.Mạc Gấm chợt cười , nhìn Tô Tranh từ từ nói thêm một câu: “Anh cả và mẹ tôi cùng đến đây.”

Quyển 15 - Chương 91