Lạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da trắng nõn, chẳng qua vẫn không trang điểm như xưa, theo lời mẹ Lạc mà nói, đúng là nhục sắc tẩu thiên hạ [1], nhưng Lạc Trăn khiêm tốn giải thích lại rằng, dù có là nhục sắc thì cũng là mỹ sắc. Vốn dĩ kỳ nghỉ hè định sang Bắc Âu chơi, nhưng Lạc phu nhân gọi điện tới, Lạc Lăng sắp lên lớp sáu, con về phụ đạo cho nó đi, nhất là tiếng anh ấy, khi đó Lạc Trăn đang ngồi ở quảng trường Occidental ăn điểm tâm, suýt thì nghẹn chết luôn. Tiếng anh của Lạc Lăng quả thực có thể lấy “một tờ giấy trắng dễ vẽ” để hình dung. Nhưng đã hơn nửa năm không gặp, Lạc Trăn nghĩ bụng, vậy nhất định là rất nhớ cô, còn nhớ Giáng Sinh năm đó họ không dằn được nỗi thương nhớ chạy sang nước Mỹ thăm cô, mang theo túi lớn túi bé đặc sản…
Chương 16
Đêm Nay Bao Giờ SángTác giả: Cố Tây TướcTruyện Ngôn TìnhLạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da trắng nõn, chẳng qua vẫn không trang điểm như xưa, theo lời mẹ Lạc mà nói, đúng là nhục sắc tẩu thiên hạ [1], nhưng Lạc Trăn khiêm tốn giải thích lại rằng, dù có là nhục sắc thì cũng là mỹ sắc. Vốn dĩ kỳ nghỉ hè định sang Bắc Âu chơi, nhưng Lạc phu nhân gọi điện tới, Lạc Lăng sắp lên lớp sáu, con về phụ đạo cho nó đi, nhất là tiếng anh ấy, khi đó Lạc Trăn đang ngồi ở quảng trường Occidental ăn điểm tâm, suýt thì nghẹn chết luôn. Tiếng anh của Lạc Lăng quả thực có thể lấy “một tờ giấy trắng dễ vẽ” để hình dung. Nhưng đã hơn nửa năm không gặp, Lạc Trăn nghĩ bụng, vậy nhất định là rất nhớ cô, còn nhớ Giáng Sinh năm đó họ không dằn được nỗi thương nhớ chạy sang nước Mỹ thăm cô, mang theo túi lớn túi bé đặc sản… “Lạc Trăn…”“Ừ?”“Mày có hay nhớ về ngày xưa không?”“Không, không thể nào.”“Nói khoác.”“Trước đây có thể, còn giờ thì không.”“Tao vẫn hay nhớ lại, nhớ mày, nhớ cả Liên Ân, nhớ Tiểu Tiếu, nhớ Quất Tử…”“Lạc Trăn, có lẽ tao đã không còn yêu Ngôn Thâm nữa.”“…Ừm.”“Lạc Trăn, mày vẫn yêu Mạc Hoành chứ?”“… Không biết nữa.”Buổi tối cuối tuần là thời kỳ ngủ đông tuyệt nhất, kết quả vừa giày vò xong Thẩm Hạ Thụy liền nhận được điện thoại của Tiểu Thất, nói là chị Liên ở quán bar nổi khùng đập phá đồ đạc muốn cô đến giúp, Lạc Trăn ngây tại chỗ ngẫm lại mình đã thành vú em rồi, loại chuyện rối rắm này cũng cần cô quản à. Lạc Trăn lái xe như con cừu nhỏ đến hiện trường, Tiểu Thất đã nhìn thấy xe Lạc Trăn từ sớm, hận không thể đi lên cho nó một cước, “Bà cô ơi, chị đi với tốc độ gì thế hả.”“Chị đại gia hôm nay lại có chuyện gì thế hả? Sao không được một ngày an phận vậy.” Lạc Trăn ném chìa khóa xe cho thằng em trông xe bên cạnh, đoạn quay đầu hỏi Thất thiếu đứng một bên như kiến bò chảo mỡ.“Là thế này, có một gã đàn ông, chắc là một tên có chút thế lực, hắn nói muốn —- muốn bao chị ấy.”Lạc Trăn vừa nghe xong suýt nữa thì bổ nhào ra trước, “Gã đàn ông nhà ai thế, có gan gì mà ngay cả Liên Ân cũng dám bao.”“Cho nên chị ấy xông lên bạt tai, tên đó mất hai cái răng.”“Thế này thì không xong rồi, hai cái răng dù không có gió cũng chẳng bao được sao còn có thể bao nổi dã thú đây hả.”“Nào có thể xong ạ, chưa nói tên đó có chút lai lịch, nghe nói còn có liên quan đến xã hội đen.”“Chậc chậc, lần này đúng là hơi phiền phức thật, mấy chuyện qua đường tốt nhất là không dính dáng gì, Liên Ân nói thế nào?”“Chị ấy không nói gì cả, chỉ ra sức đập đồ đạc.”“Nông nổi bồng bột, cái người này không cao tay bằng Thẩm Hạ Thụy, muốn đập cũng phải đập đồ đạc của cái tên làm mình tức giận chứ?”Lạc Trăn, Thất thiếu đi vào quán bar, tầng một tiếng người huyên náo, kinh doanh như thường. Lạc Trăn quen lối quẹo trái sang một cửa ngầm lên tầng hai, vừa lên đến hành lang tầng hai đã nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng từ gian trong cùng, rất là khí thế.Lạc Trăn xắn tay áo, hít sâu, “Tiểu Thất, thật ra chị cũng rất vất vả đấy chứ.” Tự xót bản thân một giây, cất bước ra chiến trường. Lúc này ở gian số 19 tầng dưới cùng của quán bar, bên trong hiu hắt, chỉ có một người đàn ông uống rượu một mình.
“Lạc Trăn…”
“Ừ?”
“Mày có hay nhớ về ngày xưa không?”
“Không, không thể nào.”
“Nói khoác.”
“Trước đây có thể, còn giờ thì không.”
“Tao vẫn hay nhớ lại, nhớ mày, nhớ cả Liên Ân, nhớ Tiểu Tiếu, nhớ Quất Tử…”
“Lạc Trăn, có lẽ tao đã không còn yêu Ngôn Thâm nữa.”
“…Ừm.”
“Lạc Trăn, mày vẫn yêu Mạc Hoành chứ?”
“… Không biết nữa.”
Buổi tối
cuối tuần là thời kỳ ngủ đông tuyệt nhất, kết quả vừa giày vò xong Thẩm
Hạ Thụy liền nhận được điện thoại của Tiểu Thất, nói là chị Liên ở quán
bar nổi khùng đập phá đồ đạc muốn cô đến giúp, Lạc Trăn ngây tại chỗ
ngẫm lại mình đã thành vú em rồi, loại chuyện rối rắm này cũng cần cô
quản à. Lạc Trăn lái xe như con cừu nhỏ đến hiện trường, Tiểu Thất đã
nhìn thấy xe Lạc Trăn từ sớm, hận không thể đi lên cho nó một cước, “Bà
cô ơi, chị đi với tốc độ gì thế hả.”
“Chị đại gia hôm nay lại có chuyện gì thế hả? Sao không được một ngày an phận vậy.”
Lạc Trăn ném chìa khóa xe cho thằng em trông xe bên cạnh, đoạn quay đầu
hỏi Thất thiếu đứng một bên như kiến bò chảo mỡ.
“Là thế này, có một gã đàn ông, chắc là một tên có chút thế lực, hắn nói muốn —- muốn bao chị ấy.”
Lạc Trăn vừa nghe xong suýt nữa thì bổ nhào ra trước, “Gã đàn ông nhà ai thế, có gan gì mà ngay cả Liên Ân cũng dám bao.”
“Cho nên chị ấy xông lên bạt tai, tên đó mất hai cái răng.”
“Thế này thì không xong rồi, hai cái răng dù không có gió cũng chẳng bao được sao còn có thể bao nổi dã thú đây hả.”
“Nào có thể xong ạ, chưa nói tên đó có chút lai lịch, nghe nói còn có liên quan đến xã hội đen.”
“Chậc chậc, lần này đúng là hơi phiền phức thật, mấy chuyện qua đường tốt nhất là không dính dáng gì, Liên Ân nói thế nào?”
“Chị ấy không nói gì cả, chỉ ra sức đập đồ đạc.”
“Nông nổi
bồng bột, cái người này không cao tay bằng Thẩm Hạ Thụy, muốn đập cũng
phải đập đồ đạc của cái tên làm mình tức giận chứ?”
Lạc Trăn,
Thất thiếu đi vào quán bar, tầng một tiếng người huyên náo, kinh doanh
như thường. Lạc Trăn quen lối quẹo trái sang một cửa ngầm lên tầng hai,
vừa lên đến hành lang tầng hai đã nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng
từ gian trong cùng, rất là khí thế.
Lạc Trăn xắn tay áo, hít sâu, “Tiểu Thất, thật ra chị cũng rất vất vả đấy chứ.” Tự
xót bản thân một giây, cất bước ra chiến trường. Lúc này ở gian số 19
tầng dưới cùng của quán bar, bên trong hiu hắt, chỉ có một người đàn ông uống rượu một mình.
Đêm Nay Bao Giờ SángTác giả: Cố Tây TướcTruyện Ngôn TìnhLạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da trắng nõn, chẳng qua vẫn không trang điểm như xưa, theo lời mẹ Lạc mà nói, đúng là nhục sắc tẩu thiên hạ [1], nhưng Lạc Trăn khiêm tốn giải thích lại rằng, dù có là nhục sắc thì cũng là mỹ sắc. Vốn dĩ kỳ nghỉ hè định sang Bắc Âu chơi, nhưng Lạc phu nhân gọi điện tới, Lạc Lăng sắp lên lớp sáu, con về phụ đạo cho nó đi, nhất là tiếng anh ấy, khi đó Lạc Trăn đang ngồi ở quảng trường Occidental ăn điểm tâm, suýt thì nghẹn chết luôn. Tiếng anh của Lạc Lăng quả thực có thể lấy “một tờ giấy trắng dễ vẽ” để hình dung. Nhưng đã hơn nửa năm không gặp, Lạc Trăn nghĩ bụng, vậy nhất định là rất nhớ cô, còn nhớ Giáng Sinh năm đó họ không dằn được nỗi thương nhớ chạy sang nước Mỹ thăm cô, mang theo túi lớn túi bé đặc sản… “Lạc Trăn…”“Ừ?”“Mày có hay nhớ về ngày xưa không?”“Không, không thể nào.”“Nói khoác.”“Trước đây có thể, còn giờ thì không.”“Tao vẫn hay nhớ lại, nhớ mày, nhớ cả Liên Ân, nhớ Tiểu Tiếu, nhớ Quất Tử…”“Lạc Trăn, có lẽ tao đã không còn yêu Ngôn Thâm nữa.”“…Ừm.”“Lạc Trăn, mày vẫn yêu Mạc Hoành chứ?”“… Không biết nữa.”Buổi tối cuối tuần là thời kỳ ngủ đông tuyệt nhất, kết quả vừa giày vò xong Thẩm Hạ Thụy liền nhận được điện thoại của Tiểu Thất, nói là chị Liên ở quán bar nổi khùng đập phá đồ đạc muốn cô đến giúp, Lạc Trăn ngây tại chỗ ngẫm lại mình đã thành vú em rồi, loại chuyện rối rắm này cũng cần cô quản à. Lạc Trăn lái xe như con cừu nhỏ đến hiện trường, Tiểu Thất đã nhìn thấy xe Lạc Trăn từ sớm, hận không thể đi lên cho nó một cước, “Bà cô ơi, chị đi với tốc độ gì thế hả.”“Chị đại gia hôm nay lại có chuyện gì thế hả? Sao không được một ngày an phận vậy.” Lạc Trăn ném chìa khóa xe cho thằng em trông xe bên cạnh, đoạn quay đầu hỏi Thất thiếu đứng một bên như kiến bò chảo mỡ.“Là thế này, có một gã đàn ông, chắc là một tên có chút thế lực, hắn nói muốn —- muốn bao chị ấy.”Lạc Trăn vừa nghe xong suýt nữa thì bổ nhào ra trước, “Gã đàn ông nhà ai thế, có gan gì mà ngay cả Liên Ân cũng dám bao.”“Cho nên chị ấy xông lên bạt tai, tên đó mất hai cái răng.”“Thế này thì không xong rồi, hai cái răng dù không có gió cũng chẳng bao được sao còn có thể bao nổi dã thú đây hả.”“Nào có thể xong ạ, chưa nói tên đó có chút lai lịch, nghe nói còn có liên quan đến xã hội đen.”“Chậc chậc, lần này đúng là hơi phiền phức thật, mấy chuyện qua đường tốt nhất là không dính dáng gì, Liên Ân nói thế nào?”“Chị ấy không nói gì cả, chỉ ra sức đập đồ đạc.”“Nông nổi bồng bột, cái người này không cao tay bằng Thẩm Hạ Thụy, muốn đập cũng phải đập đồ đạc của cái tên làm mình tức giận chứ?”Lạc Trăn, Thất thiếu đi vào quán bar, tầng một tiếng người huyên náo, kinh doanh như thường. Lạc Trăn quen lối quẹo trái sang một cửa ngầm lên tầng hai, vừa lên đến hành lang tầng hai đã nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng từ gian trong cùng, rất là khí thế.Lạc Trăn xắn tay áo, hít sâu, “Tiểu Thất, thật ra chị cũng rất vất vả đấy chứ.” Tự xót bản thân một giây, cất bước ra chiến trường. Lúc này ở gian số 19 tầng dưới cùng của quán bar, bên trong hiu hắt, chỉ có một người đàn ông uống rượu một mình.