Tác giả:

Lạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da trắng nõn, chẳng qua vẫn không trang điểm như xưa, theo lời mẹ Lạc mà nói, đúng là nhục sắc tẩu thiên hạ [1], nhưng Lạc Trăn khiêm tốn giải thích lại rằng, dù có là nhục sắc thì cũng là mỹ sắc. Vốn dĩ kỳ nghỉ hè định sang Bắc Âu chơi, nhưng Lạc phu nhân gọi điện tới, Lạc Lăng sắp lên lớp sáu, con về phụ đạo cho nó đi, nhất là tiếng anh ấy, khi đó Lạc Trăn đang ngồi ở quảng trường Occidental ăn điểm tâm, suýt thì nghẹn chết luôn. Tiếng anh của Lạc Lăng quả thực có thể lấy “một tờ giấy trắng dễ vẽ” để hình dung. Nhưng đã hơn nửa năm không gặp, Lạc Trăn nghĩ bụng, vậy nhất định là rất nhớ cô, còn nhớ Giáng Sinh năm đó họ không dằn được nỗi thương nhớ chạy sang nước Mỹ thăm cô, mang theo túi lớn túi bé đặc sản…

Chương 19

Đêm Nay Bao Giờ SángTác giả: Cố Tây TướcTruyện Ngôn TìnhLạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da trắng nõn, chẳng qua vẫn không trang điểm như xưa, theo lời mẹ Lạc mà nói, đúng là nhục sắc tẩu thiên hạ [1], nhưng Lạc Trăn khiêm tốn giải thích lại rằng, dù có là nhục sắc thì cũng là mỹ sắc. Vốn dĩ kỳ nghỉ hè định sang Bắc Âu chơi, nhưng Lạc phu nhân gọi điện tới, Lạc Lăng sắp lên lớp sáu, con về phụ đạo cho nó đi, nhất là tiếng anh ấy, khi đó Lạc Trăn đang ngồi ở quảng trường Occidental ăn điểm tâm, suýt thì nghẹn chết luôn. Tiếng anh của Lạc Lăng quả thực có thể lấy “một tờ giấy trắng dễ vẽ” để hình dung. Nhưng đã hơn nửa năm không gặp, Lạc Trăn nghĩ bụng, vậy nhất định là rất nhớ cô, còn nhớ Giáng Sinh năm đó họ không dằn được nỗi thương nhớ chạy sang nước Mỹ thăm cô, mang theo túi lớn túi bé đặc sản… Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở, theo thói quen cào loạn tóc muốn ngồi dậy, một giây sau, bên eo truyền đến một phần lực khiến cô lại một lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp phía sau, Lạc Trăn ngây ra, cúi đầu nhìn vòng ôm quanh eo mình, trong đầu “Ầm” một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.Rất nhanh chóng xoay người hướng mặt về phía người đằng sau.“Chào buổi sáng.” Đôi mắt thâm trầm lẳng lặng ngóng nhìn cô, hiển nhiên đã dậy trước một lúc lâu.Lạc Trăn cảm giác người say rượu tối qua nên là cô mới đúng, nhưng tại sao lúc này cô thấy đầu đau muốn nứt ra.“… Chào buổi sáng.” Nếu muốn bàn về chiêu cố làm ra vẻ thì Lạc Trăn cô đây xác định có thể đứng thứ ba tự cổ chí kim.Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Lạc Trăn giả bộ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu được cái nhìn “phức tạp” như vậy, đành vờ ho một tiếng, “Nếu anh đã tỉnh, vậy tôi…”“Lạc Trăn…” Ngón tay không vết tích lướt qua gò má cô, “Cám ơn em tối qua đã đưa anh về.”Động tác này khiến Lạc Trăn vô thức nhíu mày.“Anh đi chuẩn bị bữa sáng.” Mạc Hoành cúi đầu khẽ in một nụ hôn lên khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp kia, rồi xoay người xuống giường. Áo sơ mi màu kem nhăn nhúm mở rộng, lộ ra cả khuôn ngực, mái tóc rối xù, hơi nhếch khóe miệng tuấn tú, nom biếng nhác mà lại ngập tràn vẻ đẹp sa đọa, Lạc Trăn dám khẳng định —- anh ta tuyệt đối cố ý, cố ý lợi dụng bênh huyết áp thấp của cô, thừa dịp sáng sớm cô vẫn chìm trong mơ hồ yếu đuối mà tỏa ra gì gì đó để dụ dỗ cô, Lạc Trăn xoa xoa trán, “Mạc Hoành, ừm, tôi…” Tư thế giả tạo nhất thời cũng không bày ra được, ngay cả câu nói cũng ấp a ấp úng gần như là lần đầu tiên.“Súc miệng trước đi, rồi xuống nhà ăn sáng, nhé?” Tao nhã cúi người khẽ hôn một cái, môi kề môi.Lạc Trăn hoàn toàn hóa đá.Sau khi Mạc Hoành đẩy cửa ra ngoài, Lạc Trăn vẫn ngồi trên giường hóa đá như trước, lần này đúng là bị anh ta làm cho hơi rối loạn, không, phải là rối hết cả lên! Cô nào biết Mạc Hoành rốt cuộc nghĩ cái gì, bọn họ đã chia tay, hơn nữa còn chia tay đã hai năm, nhưng hành động này của Mạc Hoành vốn chính là… Vả lại tối hôm qua, cô cứ thế mà ngủ được sao!Lăn lộn khoảng nửa tiếng cuối cùng lững thững bước ra khỏi phòng, thành thật mà nói căn nhà này của Mạc Hoành được thiết kế theo phong cách biệt thự Thụy Sĩ, trang nhã tinh xảo, mười phần thì cả mười đều ăn khớp với thẩm mỹ của Lạc Trăn, thế nên cho dù tâm trạng có suy sụp, lúc bước đi vẫn không khỏi ngắm nghía mấy lần.Cố tỏ ra lề mề tiến về phòng bếp nơi phát ra những âm thanh nhỏ xíu, vừa chạm đến cửa đã trông thấy Mạc Hoành đang cực kỳ cần mẫn làm bữa sáng, vốn dĩ Lạc Trăn muốn tới nói với anh, “Chà tôi phải đi đây, lần sau có thời gian lại ngồi với nhau” gì gì đó, kết quả vừa thấy bóng dáng trong phòng bếp, nép vào một góc bất động tại chỗ —- hình thể xuất chúng nổi bật kia, nhân vật thanh cao tựa như thiên chi kiêu tử [1] kia, vậy mà lúc này đang cầm cái muôi, vô cùng tỉ mẩn khuấy cháo trắng trong nồi sứ.Trước tiên chưa lo đến tình cảnh này đối với cái người xử sự dốt đặc cán mai như cô có bao nhiêu châm biếm, mấu chốt hiện giờ chính là, người đang xử lý bữa sáng kia, sao lại trông có vẻ… đầu hơi rủ xuống, hàng lông mi dài dài, bờ môi gợi cảm, sống mũi vừa phải, mà khoảnh khắc này, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó rung động, khóe môi nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, có lẽ đã tắm qua, mái tóc hơi ướt, càng tăng thêm phần gợi cảm tùy hứng, quần áo cũng đổi sang một bộ đồ ở nhà thoải mái màu rêu, tuấn tú sáng sủa, mà chiếc tạp dề màu xám ôm lấy eo càng làm cho anh thêm vài phần điềm đạm nho nhã.Lạc Trăn híp híp mắt, trong lòng tính toán, chỉ là bắt gặp một con người cao quý vốn tưởng rằng chẳng có khả năng bước vào phòng bếp lại vào đó làm bữa sáng, không thể bị sắc đẹp mê hoặc được.“Mạc Hoành.” Gọi một cách bình thản.Mạc Hoành xoay người lại, rõ ràng trước đó đích thực không hề chú ý đến vị khán giả đã đứng sau mình một lúc lâu, đặt muôi xuống, “Đói rồi à? Sẽ có ngay đây.”“Tôi —- chờ bên ngoài.” Lời cô muốn nói là cái này sao?

Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở, theo thói quen cào loạn tóc
muốn ngồi dậy, một giây sau, bên eo truyền đến một phần lực khiến cô lại một lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp phía sau, Lạc Trăn ngây ra, cúi đầu nhìn vòng ôm quanh eo mình, trong đầu “Ầm” một tiếng, hoàn toàn tỉnh
táo.

Rất nhanh chóng xoay người hướng mặt về phía người đằng sau.

“Chào buổi sáng.” Đôi mắt thâm trầm lẳng lặng ngóng nhìn cô, hiển nhiên đã dậy trước một lúc lâu.

Lạc Trăn cảm giác người say rượu tối qua nên là cô mới đúng, nhưng tại sao lúc này cô thấy đầu đau muốn nứt ra.

“… Chào buổi sáng.” Nếu muốn bàn về chiêu cố làm ra vẻ thì Lạc Trăn cô đây xác định có thể đứng thứ ba tự cổ chí kim.

Ánh mắt hai
người giao nhau giữa không trung, Lạc Trăn giả bộ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu được cái nhìn “phức tạp” như vậy, đành vờ ho một
tiếng, “Nếu anh đã tỉnh, vậy tôi…”

“Lạc Trăn…” Ngón tay không vết tích lướt qua gò má cô, “Cám ơn em tối qua đã đưa anh về.”

Động tác này khiến Lạc Trăn vô thức nhíu mày.

“Anh đi
chuẩn bị bữa sáng.” Mạc Hoành cúi đầu khẽ in một nụ hôn lên khuôn mặt
thanh nhã xinh đẹp kia, rồi xoay người xuống giường. Áo sơ mi màu kem
nhăn nhúm mở rộng, lộ ra cả khuôn ngực, mái tóc rối xù, hơi nhếch khóe
miệng tuấn tú, nom biếng nhác mà lại ngập tràn vẻ đẹp sa đọa, Lạc Trăn
dám khẳng định —- anh ta tuyệt đối cố ý, cố ý lợi dụng bênh huyết áp
thấp của cô, thừa dịp sáng sớm cô vẫn chìm trong mơ hồ yếu đuối mà tỏa
ra gì gì đó để dụ dỗ cô, Lạc Trăn xoa xoa trán, “Mạc Hoành, ừm, tôi…” Tư thế giả tạo nhất thời cũng không bày ra được, ngay cả câu nói cũng ấp a ấp úng gần như là lần đầu tiên.

“Súc miệng trước đi, rồi xuống nhà ăn sáng, nhé?” Tao nhã cúi người khẽ hôn một cái, môi kề môi.

Lạc Trăn hoàn toàn hóa đá.

Sau khi Mạc
Hoành đẩy cửa ra ngoài, Lạc Trăn vẫn ngồi trên giường hóa đá như trước,
lần này đúng là bị anh ta làm cho hơi rối loạn, không, phải là rối hết
cả lên! Cô nào biết Mạc Hoành rốt cuộc nghĩ cái gì, bọn họ đã chia tay,
hơn nữa còn chia tay đã hai năm, nhưng hành động này của Mạc Hoành vốn
chính là… Vả lại tối hôm qua, cô cứ thế mà ngủ được sao!

Lăn lộn
khoảng nửa tiếng cuối cùng lững thững bước ra khỏi phòng, thành thật mà
nói căn nhà này của Mạc Hoành được thiết kế theo phong cách biệt thự
Thụy Sĩ, trang nhã tinh xảo, mười phần thì cả mười đều ăn khớp với thẩm
mỹ của Lạc Trăn, thế nên cho dù tâm trạng có suy sụp, lúc bước đi vẫn
không khỏi ngắm nghía mấy lần.

Cố tỏ ra lề
mề tiến về phòng bếp nơi phát ra những âm thanh nhỏ xíu, vừa chạm đến
cửa đã trông thấy Mạc Hoành đang cực kỳ cần mẫn làm bữa sáng, vốn dĩ Lạc Trăn muốn tới nói với anh, “Chà tôi phải đi đây, lần sau có thời gian
lại ngồi với nhau” gì gì đó, kết quả vừa thấy bóng dáng trong phòng bếp, nép vào một góc bất động tại chỗ —- hình thể xuất chúng nổi bật kia,
nhân vật thanh cao tựa như thiên chi kiêu tử [1] kia, vậy mà lúc này
đang cầm cái muôi, vô cùng tỉ mẩn khuấy cháo trắng trong nồi sứ.

Trước tiên
chưa lo đến tình cảnh này đối với cái người xử sự dốt đặc cán mai như cô có bao nhiêu châm biếm, mấu chốt hiện giờ chính là, người đang xử lý
bữa sáng kia, sao lại trông có vẻ… đầu hơi rủ xuống, hàng lông mi dài
dài, bờ môi gợi cảm, sống mũi vừa phải, mà khoảnh khắc này, dường như
đang nhớ lại chuyện gì đó rung động, khóe môi nhếch lên thành một đường
cong xinh đẹp, có lẽ đã tắm qua, mái tóc hơi ướt, càng tăng thêm phần
gợi cảm tùy hứng, quần áo cũng đổi sang một bộ đồ ở nhà thoải mái màu
rêu, tuấn tú sáng sủa, mà chiếc tạp dề màu xám ôm lấy eo càng làm cho
anh thêm vài phần điềm đạm nho nhã.

Lạc Trăn híp híp mắt, trong lòng tính toán, chỉ là bắt gặp một con người cao quý vốn tưởng rằng chẳng có khả năng bước vào phòng bếp lại vào đó làm bữa
sáng, không thể bị sắc đẹp mê hoặc được.

“Mạc Hoành.” Gọi một cách bình thản.

Mạc Hoành
xoay người lại, rõ ràng trước đó đích thực không hề chú ý đến vị khán
giả đã đứng sau mình một lúc lâu, đặt muôi xuống, “Đói rồi à? Sẽ có ngay đây.”

“Tôi —- chờ bên ngoài.” Lời cô muốn nói là cái này sao?

Đêm Nay Bao Giờ SángTác giả: Cố Tây TướcTruyện Ngôn TìnhLạc Trăn kéo hành lý phóng khoáng bước ra từ sân bay quốc tế thủ đô, đã là mùa hạ hai năm sau. Cô bây giờ không còn là con nhóc với mái tóc ngắn ngủn như nhím xù, mặc quần đùi áo ba lỗ chạy nháo dưới ánh mặt trời chói chang. Trang phục thời thượng tao nhã, tóc dài chấm vai, làn da trắng nõn, chẳng qua vẫn không trang điểm như xưa, theo lời mẹ Lạc mà nói, đúng là nhục sắc tẩu thiên hạ [1], nhưng Lạc Trăn khiêm tốn giải thích lại rằng, dù có là nhục sắc thì cũng là mỹ sắc. Vốn dĩ kỳ nghỉ hè định sang Bắc Âu chơi, nhưng Lạc phu nhân gọi điện tới, Lạc Lăng sắp lên lớp sáu, con về phụ đạo cho nó đi, nhất là tiếng anh ấy, khi đó Lạc Trăn đang ngồi ở quảng trường Occidental ăn điểm tâm, suýt thì nghẹn chết luôn. Tiếng anh của Lạc Lăng quả thực có thể lấy “một tờ giấy trắng dễ vẽ” để hình dung. Nhưng đã hơn nửa năm không gặp, Lạc Trăn nghĩ bụng, vậy nhất định là rất nhớ cô, còn nhớ Giáng Sinh năm đó họ không dằn được nỗi thương nhớ chạy sang nước Mỹ thăm cô, mang theo túi lớn túi bé đặc sản… Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở, theo thói quen cào loạn tóc muốn ngồi dậy, một giây sau, bên eo truyền đến một phần lực khiến cô lại một lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp phía sau, Lạc Trăn ngây ra, cúi đầu nhìn vòng ôm quanh eo mình, trong đầu “Ầm” một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.Rất nhanh chóng xoay người hướng mặt về phía người đằng sau.“Chào buổi sáng.” Đôi mắt thâm trầm lẳng lặng ngóng nhìn cô, hiển nhiên đã dậy trước một lúc lâu.Lạc Trăn cảm giác người say rượu tối qua nên là cô mới đúng, nhưng tại sao lúc này cô thấy đầu đau muốn nứt ra.“… Chào buổi sáng.” Nếu muốn bàn về chiêu cố làm ra vẻ thì Lạc Trăn cô đây xác định có thể đứng thứ ba tự cổ chí kim.Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Lạc Trăn giả bộ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu được cái nhìn “phức tạp” như vậy, đành vờ ho một tiếng, “Nếu anh đã tỉnh, vậy tôi…”“Lạc Trăn…” Ngón tay không vết tích lướt qua gò má cô, “Cám ơn em tối qua đã đưa anh về.”Động tác này khiến Lạc Trăn vô thức nhíu mày.“Anh đi chuẩn bị bữa sáng.” Mạc Hoành cúi đầu khẽ in một nụ hôn lên khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp kia, rồi xoay người xuống giường. Áo sơ mi màu kem nhăn nhúm mở rộng, lộ ra cả khuôn ngực, mái tóc rối xù, hơi nhếch khóe miệng tuấn tú, nom biếng nhác mà lại ngập tràn vẻ đẹp sa đọa, Lạc Trăn dám khẳng định —- anh ta tuyệt đối cố ý, cố ý lợi dụng bênh huyết áp thấp của cô, thừa dịp sáng sớm cô vẫn chìm trong mơ hồ yếu đuối mà tỏa ra gì gì đó để dụ dỗ cô, Lạc Trăn xoa xoa trán, “Mạc Hoành, ừm, tôi…” Tư thế giả tạo nhất thời cũng không bày ra được, ngay cả câu nói cũng ấp a ấp úng gần như là lần đầu tiên.“Súc miệng trước đi, rồi xuống nhà ăn sáng, nhé?” Tao nhã cúi người khẽ hôn một cái, môi kề môi.Lạc Trăn hoàn toàn hóa đá.Sau khi Mạc Hoành đẩy cửa ra ngoài, Lạc Trăn vẫn ngồi trên giường hóa đá như trước, lần này đúng là bị anh ta làm cho hơi rối loạn, không, phải là rối hết cả lên! Cô nào biết Mạc Hoành rốt cuộc nghĩ cái gì, bọn họ đã chia tay, hơn nữa còn chia tay đã hai năm, nhưng hành động này của Mạc Hoành vốn chính là… Vả lại tối hôm qua, cô cứ thế mà ngủ được sao!Lăn lộn khoảng nửa tiếng cuối cùng lững thững bước ra khỏi phòng, thành thật mà nói căn nhà này của Mạc Hoành được thiết kế theo phong cách biệt thự Thụy Sĩ, trang nhã tinh xảo, mười phần thì cả mười đều ăn khớp với thẩm mỹ của Lạc Trăn, thế nên cho dù tâm trạng có suy sụp, lúc bước đi vẫn không khỏi ngắm nghía mấy lần.Cố tỏ ra lề mề tiến về phòng bếp nơi phát ra những âm thanh nhỏ xíu, vừa chạm đến cửa đã trông thấy Mạc Hoành đang cực kỳ cần mẫn làm bữa sáng, vốn dĩ Lạc Trăn muốn tới nói với anh, “Chà tôi phải đi đây, lần sau có thời gian lại ngồi với nhau” gì gì đó, kết quả vừa thấy bóng dáng trong phòng bếp, nép vào một góc bất động tại chỗ —- hình thể xuất chúng nổi bật kia, nhân vật thanh cao tựa như thiên chi kiêu tử [1] kia, vậy mà lúc này đang cầm cái muôi, vô cùng tỉ mẩn khuấy cháo trắng trong nồi sứ.Trước tiên chưa lo đến tình cảnh này đối với cái người xử sự dốt đặc cán mai như cô có bao nhiêu châm biếm, mấu chốt hiện giờ chính là, người đang xử lý bữa sáng kia, sao lại trông có vẻ… đầu hơi rủ xuống, hàng lông mi dài dài, bờ môi gợi cảm, sống mũi vừa phải, mà khoảnh khắc này, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó rung động, khóe môi nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, có lẽ đã tắm qua, mái tóc hơi ướt, càng tăng thêm phần gợi cảm tùy hứng, quần áo cũng đổi sang một bộ đồ ở nhà thoải mái màu rêu, tuấn tú sáng sủa, mà chiếc tạp dề màu xám ôm lấy eo càng làm cho anh thêm vài phần điềm đạm nho nhã.Lạc Trăn híp híp mắt, trong lòng tính toán, chỉ là bắt gặp một con người cao quý vốn tưởng rằng chẳng có khả năng bước vào phòng bếp lại vào đó làm bữa sáng, không thể bị sắc đẹp mê hoặc được.“Mạc Hoành.” Gọi một cách bình thản.Mạc Hoành xoay người lại, rõ ràng trước đó đích thực không hề chú ý đến vị khán giả đã đứng sau mình một lúc lâu, đặt muôi xuống, “Đói rồi à? Sẽ có ngay đây.”“Tôi —- chờ bên ngoài.” Lời cô muốn nói là cái này sao?

Chương 19