- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông hỏi lại lần cuối - Rồi ạ! – Nhi dõng dạc trả lời một cách dứt khoát - Ok! Tuỳ con thôi... - Bố à, con lớn rồi, đừng có lo quá mà! Ông cười nhẹ rồi lấy tay xoa đầu Nhi “Thôi! Con nghỉ sớm đi, mai còn lên đường.” - Bố ngủ ngon! ”Con gái của bố ngủ ngon!” Ông bước gần ra tới cửa phòng thì nói vọng lại, sẵn tiện tay tắt luôn cái đèn. Suốt đêm đó Nhi trằn trọc không tài nào ngủ được. Một phần là vì lo lắng cho chuyến đi ngày mai, còn phần còn lại thì suy nghĩ tới chuyện phải xa Hà Nội. Mặc dù là tự nguyện rời đi, nhưng Nhi vẫn có phần lưu luyến nơi đây. Chẳng trách được, dù sao nơi đây cũng là nơi cô lớn lên. Nó như là một nhân chứng sống chứng kiến hết mọi quá trình Nhi dần dần trưởng thành. Nhi năm nay 22 tuổi. Cô xuất thân từ một gia đình giàu có ở đất Hà thành. Năm Nhi lên mười thì mẹ cô mất do một tai nạn xe. Nhi khóc hết nước mắt. Bố cô thì suy sụp nhưng ráng ngượng dậy để còn chăm lo cho cô. Bố càng thương cô hơn trước. Nhưng chuyện gì tới rồi cũng…
Tác giả: