- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông hỏi lại lần cuối - Rồi ạ! – Nhi dõng dạc trả lời một cách dứt khoát - Ok! Tuỳ con thôi... - Bố à, con lớn rồi, đừng có lo quá mà! Ông cười nhẹ rồi lấy tay xoa đầu Nhi “Thôi! Con nghỉ sớm đi, mai còn lên đường.” - Bố ngủ ngon! ”Con gái của bố ngủ ngon!” Ông bước gần ra tới cửa phòng thì nói vọng lại, sẵn tiện tay tắt luôn cái đèn. Suốt đêm đó Nhi trằn trọc không tài nào ngủ được. Một phần là vì lo lắng cho chuyến đi ngày mai, còn phần còn lại thì suy nghĩ tới chuyện phải xa Hà Nội. Mặc dù là tự nguyện rời đi, nhưng Nhi vẫn có phần lưu luyến nơi đây. Chẳng trách được, dù sao nơi đây cũng là nơi cô lớn lên. Nó như là một nhân chứng sống chứng kiến hết mọi quá trình Nhi dần dần trưởng thành. Nhi năm nay 22 tuổi. Cô xuất thân từ một gia đình giàu có ở đất Hà thành. Năm Nhi lên mười thì mẹ cô mất do một tai nạn xe. Nhi khóc hết nước mắt. Bố cô thì suy sụp nhưng ráng ngượng dậy để còn chăm lo cho cô. Bố càng thương cô hơn trước. Nhưng chuyện gì tới rồi cũng…
Chương 38: Đôi lời của tác giả
Nơi Ấy, Có NắngTác giả: An Phạm- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông hỏi lại lần cuối - Rồi ạ! – Nhi dõng dạc trả lời một cách dứt khoát - Ok! Tuỳ con thôi... - Bố à, con lớn rồi, đừng có lo quá mà! Ông cười nhẹ rồi lấy tay xoa đầu Nhi “Thôi! Con nghỉ sớm đi, mai còn lên đường.” - Bố ngủ ngon! ”Con gái của bố ngủ ngon!” Ông bước gần ra tới cửa phòng thì nói vọng lại, sẵn tiện tay tắt luôn cái đèn. Suốt đêm đó Nhi trằn trọc không tài nào ngủ được. Một phần là vì lo lắng cho chuyến đi ngày mai, còn phần còn lại thì suy nghĩ tới chuyện phải xa Hà Nội. Mặc dù là tự nguyện rời đi, nhưng Nhi vẫn có phần lưu luyến nơi đây. Chẳng trách được, dù sao nơi đây cũng là nơi cô lớn lên. Nó như là một nhân chứng sống chứng kiến hết mọi quá trình Nhi dần dần trưởng thành. Nhi năm nay 22 tuổi. Cô xuất thân từ một gia đình giàu có ở đất Hà thành. Năm Nhi lên mười thì mẹ cô mất do một tai nạn xe. Nhi khóc hết nước mắt. Bố cô thì suy sụp nhưng ráng ngượng dậy để còn chăm lo cho cô. Bố càng thương cô hơn trước. Nhưng chuyện gì tới rồi cũng… Hôm nay lên đồng nói chuyện sến súa, bớt nhố nhăn hơn mọi ngày một xíu ;))Thân gửi các bạn!Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mình và “Nơi ấy, có nắng” trong suốt cả một thời gian dài, hơn nửa năm.Mình đã từng nghĩ đến chuyện drop fic. Nhưng rồi từng cái vote, từng dòng bình luận đã vực mình dậy. Mình biết mình không thể nào để các độc giả của mình thất vọng được. Thế là mình... cứ viết tiếp thôi!Thôi sến đến đây đủ rồi:)) Nhưng nói đi nói lại thì “Nơi ấy, có nắng” không thể nào hoàn thành được nếu thiếu đi bản mặt của bạn Nhã yêu dấu:)) (mình biết bạn tự mò vô nên mình không thèm tag đâu)Nhớ lại những hôm mày đang ngủ trưa cũng dựng đầu mày dậy bắt mày kiểm lỗi chánh tả cho tao, nhắc đi nhắc lại nhai đi nhai lại làm mày phát quạu. Nhưng rồi cũng ráng banh mắt, còng lưng ra kiểm. Thương hết sức hà! Tao thật sự không đếm xuể bao lần mình choảng nhau vì cái fic này nữa Nhã à:)) Nhưng rồi mày vẫn ở đấy thôi ;)Nói đến phần kết. Tú và Nhi không thể “hạ cánh an toàn” nếu thiếu đi sự giúp đỡ của chế Bolmi298:)) Chế ấy làm cơ phó cho hai chuyến bay cuối đấy các bạn ạ:)) Nên nếu thương cơ phó BoBo hãy ghé thăm nhà chế để đọc fic luôn nha:))Cảm ơn luôn cả cô bé người Thủ đô @thuytran_146 đã giúp chị chỉnh sửa chính tả trong những lúc Nhã bận rộn đâm ra thiếu sót. Em là một độc giả rất có tâm đấy:)) Hy vọng vẫn có em đồng hành với chị vào những dự án sau ;)Tóm lại, “Nơi ấy, có nắng” không thể rọi nắng ấm cho đôi trẻ Tú - Nhi nếu thiếu đi sự ủng hộ của tất cả mọi người. Không phải mình ên mình làm nên câu chuyện này mà là chính các bạn làm nên nó!Lần cuối, xin cảm ơn tất cả tình yêu của An!An Phạm.À à khoan! Nán lại xíu nè:)) đừng xoá truyện khỏi thư viện vì vẫn còn ngoại truyện đó nha! Do mình đang bận thi cử đồ xíu nên chắc khoảng Noel mới ra được. Nhưng đừng quên đó nha:))Ngoại truyện dự kiến (là dự kiến thôi nghen! Nên có dư hay thiếu đừng chọi lựu đạn mình nha:))) sẽ có 3 phần bao gồm cả hai ông bà nhà mình lẫn các nhân vật phụ. Nhớ đón đọc đó nha nha nha!Đọc đi rồi sẽ có tiết lộ về fic tiếp theo nè:)))Thôi giờ đi thiệt nè:)) Hẹn gặp lại vào Giáng sinh - mùa đẹp nhất trong năm! Bye bye!
Hôm nay lên đồng nói chuyện sến súa, bớt nhố nhăn hơn mọi ngày một xíu ;))
Thân gửi các bạn!
Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mình và “Nơi ấy, có nắng” trong suốt cả một thời gian dài, hơn nửa năm.
Mình đã từng nghĩ đến chuyện drop fic. Nhưng rồi từng cái vote, từng dòng
bình luận đã vực mình dậy. Mình biết mình không thể nào để các độc giả
của mình thất vọng được. Thế là mình... cứ viết tiếp thôi!
Thôi sến đến đây đủ rồi:)) Nhưng nói đi nói lại thì “Nơi ấy, có nắng” không thể nào hoàn thành được nếu thiếu đi bản mặt của bạn Nhã yêu dấu:))
(mình biết bạn tự mò vô nên mình không thèm tag đâu)
Nhớ lại những
hôm mày đang ngủ trưa cũng dựng đầu mày dậy bắt mày kiểm lỗi chánh tả
cho tao, nhắc đi nhắc lại nhai đi nhai lại làm mày phát quạu. Nhưng rồi
cũng ráng banh mắt, còng lưng ra kiểm. Thương hết sức hà! Tao thật sự
không đếm xuể bao lần mình choảng nhau vì cái fic này nữa Nhã à:))
Nhưng rồi mày vẫn ở đấy thôi ;)
Nói đến phần kết. Tú và Nhi không thể “hạ cánh an toàn” nếu thiếu đi sự giúp đỡ của chế Bolmi298:)) Chế ấy làm cơ phó cho hai chuyến bay cuối đấy các bạn ạ:)) Nên nếu thương cơ phó BoBo hãy ghé thăm nhà chế để đọc fic luôn nha:))
Cảm ơn luôn cả cô bé người Thủ đô @thuytran_146 đã giúp chị chỉnh sửa chính tả trong những lúc Nhã bận rộn đâm ra thiếu sót. Em là một độc giả rất
có tâm đấy:)) Hy vọng vẫn có em đồng hành với chị vào những dự án sau
;)
Tóm lại, “Nơi ấy, có nắng” không thể rọi nắng ấm cho đôi trẻ Tú - Nhi nếu
thiếu đi sự ủng hộ của tất cả mọi người. Không phải mình ên mình làm nên câu chuyện này mà là chính các bạn làm nên nó!
Lần cuối, xin cảm ơn tất cả tình yêu của An!
An Phạm.
À à khoan! Nán lại xíu nè:)) đừng xoá truyện khỏi thư viện vì vẫn còn
ngoại truyện đó nha! Do mình đang bận thi cử đồ xíu nên chắc khoảng Noel mới ra được. Nhưng đừng quên đó nha:))
Ngoại truyện dự kiến (là dự kiến thôi nghen! Nên có dư hay thiếu đừng chọi lựu đạn mình nha:))) sẽ có 3 phần bao gồm cả hai ông bà nhà mình lẫn các nhân vật phụ. Nhớ đón
đọc đó nha nha nha!
Đọc đi rồi sẽ có tiết lộ về fic tiếp theo nè:)))
Thôi giờ đi thiệt nè:)) Hẹn gặp lại vào Giáng sinh - mùa đẹp nhất trong năm! Bye bye!
Nơi Ấy, Có NắngTác giả: An Phạm- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Ông hỏi lại lần cuối - Rồi ạ! – Nhi dõng dạc trả lời một cách dứt khoát - Ok! Tuỳ con thôi... - Bố à, con lớn rồi, đừng có lo quá mà! Ông cười nhẹ rồi lấy tay xoa đầu Nhi “Thôi! Con nghỉ sớm đi, mai còn lên đường.” - Bố ngủ ngon! ”Con gái của bố ngủ ngon!” Ông bước gần ra tới cửa phòng thì nói vọng lại, sẵn tiện tay tắt luôn cái đèn. Suốt đêm đó Nhi trằn trọc không tài nào ngủ được. Một phần là vì lo lắng cho chuyến đi ngày mai, còn phần còn lại thì suy nghĩ tới chuyện phải xa Hà Nội. Mặc dù là tự nguyện rời đi, nhưng Nhi vẫn có phần lưu luyến nơi đây. Chẳng trách được, dù sao nơi đây cũng là nơi cô lớn lên. Nó như là một nhân chứng sống chứng kiến hết mọi quá trình Nhi dần dần trưởng thành. Nhi năm nay 22 tuổi. Cô xuất thân từ một gia đình giàu có ở đất Hà thành. Năm Nhi lên mười thì mẹ cô mất do một tai nạn xe. Nhi khóc hết nước mắt. Bố cô thì suy sụp nhưng ráng ngượng dậy để còn chăm lo cho cô. Bố càng thương cô hơn trước. Nhưng chuyện gì tới rồi cũng… Hôm nay lên đồng nói chuyện sến súa, bớt nhố nhăn hơn mọi ngày một xíu ;))Thân gửi các bạn!Cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng mình và “Nơi ấy, có nắng” trong suốt cả một thời gian dài, hơn nửa năm.Mình đã từng nghĩ đến chuyện drop fic. Nhưng rồi từng cái vote, từng dòng bình luận đã vực mình dậy. Mình biết mình không thể nào để các độc giả của mình thất vọng được. Thế là mình... cứ viết tiếp thôi!Thôi sến đến đây đủ rồi:)) Nhưng nói đi nói lại thì “Nơi ấy, có nắng” không thể nào hoàn thành được nếu thiếu đi bản mặt của bạn Nhã yêu dấu:)) (mình biết bạn tự mò vô nên mình không thèm tag đâu)Nhớ lại những hôm mày đang ngủ trưa cũng dựng đầu mày dậy bắt mày kiểm lỗi chánh tả cho tao, nhắc đi nhắc lại nhai đi nhai lại làm mày phát quạu. Nhưng rồi cũng ráng banh mắt, còng lưng ra kiểm. Thương hết sức hà! Tao thật sự không đếm xuể bao lần mình choảng nhau vì cái fic này nữa Nhã à:)) Nhưng rồi mày vẫn ở đấy thôi ;)Nói đến phần kết. Tú và Nhi không thể “hạ cánh an toàn” nếu thiếu đi sự giúp đỡ của chế Bolmi298:)) Chế ấy làm cơ phó cho hai chuyến bay cuối đấy các bạn ạ:)) Nên nếu thương cơ phó BoBo hãy ghé thăm nhà chế để đọc fic luôn nha:))Cảm ơn luôn cả cô bé người Thủ đô @thuytran_146 đã giúp chị chỉnh sửa chính tả trong những lúc Nhã bận rộn đâm ra thiếu sót. Em là một độc giả rất có tâm đấy:)) Hy vọng vẫn có em đồng hành với chị vào những dự án sau ;)Tóm lại, “Nơi ấy, có nắng” không thể rọi nắng ấm cho đôi trẻ Tú - Nhi nếu thiếu đi sự ủng hộ của tất cả mọi người. Không phải mình ên mình làm nên câu chuyện này mà là chính các bạn làm nên nó!Lần cuối, xin cảm ơn tất cả tình yêu của An!An Phạm.À à khoan! Nán lại xíu nè:)) đừng xoá truyện khỏi thư viện vì vẫn còn ngoại truyện đó nha! Do mình đang bận thi cử đồ xíu nên chắc khoảng Noel mới ra được. Nhưng đừng quên đó nha:))Ngoại truyện dự kiến (là dự kiến thôi nghen! Nên có dư hay thiếu đừng chọi lựu đạn mình nha:))) sẽ có 3 phần bao gồm cả hai ông bà nhà mình lẫn các nhân vật phụ. Nhớ đón đọc đó nha nha nha!Đọc đi rồi sẽ có tiết lộ về fic tiếp theo nè:)))Thôi giờ đi thiệt nè:)) Hẹn gặp lại vào Giáng sinh - mùa đẹp nhất trong năm! Bye bye!