*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, Người khôn người đến chốn đô thành." Bài thơ của Nguyễn Khuyến đã viết vậy khi ông lui về quê ở ẩn. Còn nó, khi đang ở trong cô nhi viện, cũng đã tự nhốt mình trong phòng suốt, từ khi cha mẹ nó từ giã thế gian này. Ngoài giờ đi học, nó chỉ ở trong phòng, nằm trên giường trùm chăn kín mít, nó sợ thế giới bên ngoài quá rồi. Nó chỉ biết vùi đầu dưới gối ngủ từ ngày này sang ngày khác. Trên thế giới có biết bao con người, nhưng sao chỉ mình nó phải chịu cảnh này? Nó đã làm gì chứ? Chẳng phải nó thù ghét ai đâu. Chẳng qua, tình cờ tai họa ập xuống đầu nó, tình cờ nó phát hiện mình bị bệnh tim, cha mẹ nó do tai nạn qua đời cũng là tình cờ nốt. Tại sao nó phải ra ngoài khi chính thế giới sau cánh cửa phòng đã cướp đi gia đình nó? Làm ơn cho nó yên đi, nó chẳng thể chịu nổi khi ngày nào cũng phải nghe những lời nói thúc giục nó…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...