*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, Người khôn người đến chốn đô thành." Bài thơ của Nguyễn Khuyến đã viết vậy khi ông lui về quê ở ẩn. Còn nó, khi đang ở trong cô nhi viện, cũng đã tự nhốt mình trong phòng suốt, từ khi cha mẹ nó từ giã thế gian này. Ngoài giờ đi học, nó chỉ ở trong phòng, nằm trên giường trùm chăn kín mít, nó sợ thế giới bên ngoài quá rồi. Nó chỉ biết vùi đầu dưới gối ngủ từ ngày này sang ngày khác. Trên thế giới có biết bao con người, nhưng sao chỉ mình nó phải chịu cảnh này? Nó đã làm gì chứ? Chẳng phải nó thù ghét ai đâu. Chẳng qua, tình cờ tai họa ập xuống đầu nó, tình cờ nó phát hiện mình bị bệnh tim, cha mẹ nó do tai nạn qua đời cũng là tình cờ nốt. Tại sao nó phải ra ngoài khi chính thế giới sau cánh cửa phòng đã cướp đi gia đình nó? Làm ơn cho nó yên đi, nó chẳng thể chịu nổi khi ngày nào cũng phải nghe những lời nói thúc giục nó…
Chương 3: Tình yêu cấm đoán
Định Mệnh Cho Ta Gặp NhauTác giả: Mun ChanTruyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, Người khôn người đến chốn đô thành." Bài thơ của Nguyễn Khuyến đã viết vậy khi ông lui về quê ở ẩn. Còn nó, khi đang ở trong cô nhi viện, cũng đã tự nhốt mình trong phòng suốt, từ khi cha mẹ nó từ giã thế gian này. Ngoài giờ đi học, nó chỉ ở trong phòng, nằm trên giường trùm chăn kín mít, nó sợ thế giới bên ngoài quá rồi. Nó chỉ biết vùi đầu dưới gối ngủ từ ngày này sang ngày khác. Trên thế giới có biết bao con người, nhưng sao chỉ mình nó phải chịu cảnh này? Nó đã làm gì chứ? Chẳng phải nó thù ghét ai đâu. Chẳng qua, tình cờ tai họa ập xuống đầu nó, tình cờ nó phát hiện mình bị bệnh tim, cha mẹ nó do tai nạn qua đời cũng là tình cờ nốt. Tại sao nó phải ra ngoài khi chính thế giới sau cánh cửa phòng đã cướp đi gia đình nó? Làm ơn cho nó yên đi, nó chẳng thể chịu nổi khi ngày nào cũng phải nghe những lời nói thúc giục nó… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chàng quá đẹp trai, quá tuyệt vời..."Đã từng có nữ biên kịch mới vào nghề ca tụng người yêu mình một cách ngây ngô như vậy. Thế nhưng, không hề kém cạnh cô nàng biên kịch kia, hồi còn học lớp chín, nhỏ cũng từng đưa chân sa vào bể tình.Sáng sớm thức dậy, điều đầu tiên nhỏ nghĩ đến là hắn.Hắn lúc nào cũng nhìn nhỏ với đôi mắt hổ phách, thật lạnh lùng nhưng cũng rất đỗi đáng yêu."Chào buổi sáng, anh Thiên.""Chào em."Sáng nào nhỏ cũng chào hắn trong tưởng tượng như vậy. Mỗi khi hắn nhìn nhỏ, trái tim ấy lại đập rộn ràng vì hạnh phúc, và nhỏ sẽ lại vội vàng lao tới bồn rửa mặt. Ôi! Nhỏ không thể chờ nổi dù một giây một phút để được gặp hắn."Không biết hôm nay anh Thiên sẽ nói với mình bằng giọng gì nhỉ? Mình phải làm cách nào để anh ấy cười đây? Mình muốn gặp anh, muốn nhanh được gặp anh. Mình muốn nghe giọng nói của anh. Mình muốn được nhìn thấy nụ cười của anh."-Nhỏ vẫn luôn nghĩ thế trên mỗi bước chân đến trường.Trong lớp, đầu nhỏ cũng chỉ có hắn. Khi chỗ ngồi của nhỏ được đổi sang phía trước hắn, nhỏ đã không thể đếm được một ngày mình liếc xuống bao nhiêu lần. Nhìn mái tóc đen tuyền ấy, hàng lông mi dài cong vút, lồng ngực nhỏ không thể kìm nén mà đập rộn ràng.Mỗi lời nói của hắn dành cho nhỏ, nhỏ đều thấy chúng thật ngọt ngào như hàng ngàn viên kẹo đường.Lúc đó, nhỏ là cô nhóc đang yêu chính hiệu, chân bước lâng lâng, trên mặt bao giờ cũng một kiểu cười ngây ngô. Một đứa mơ mộng hết thuốc chữa.Nhỏ cứ đinh ninh rằng tình cảm của Thiên cũng giống nhỏ, khi đó, nhỏ chưa từng một lần nghi ngờ về việc định mệnh của hai đứa sẽ không bao giờ được gắn kết chặt chẽ với nhau.Nhỏ đã từng tin rằng, dù lên cấp ba, dù vào Đại học, dù đã ra trường, hắn vẫn luôn bên cạnh nhỏ.Và rồi, bây giờ, khi nhỏ là học sinh lớp Mười. Nhỏ đã gặp nó - sau này sẽ là người cướp lấy trái tim hắn. Nhỏ ghét, thực sự ghét, nhưng không được phép nổi giận, nhỏ không thể đánh mất hình tượng đáng yêu trước mặt mọi ngời được.Trong đầu nhỏ, đang chia ra hai phái: Thiên thần và Ác quỷ. Cứ thế này, nhỏ sẽ bị quỷ dữ lấy cắp lý trí và dần biến thành ác quỷ mất.Nhỏ phải làm sao khi trong đầu chỉ có mong muốn độc chiếm hắn?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chàng quá đẹp trai, quá tuyệt vời..."
Đã từng có nữ biên kịch mới vào nghề ca tụng người yêu mình một cách ngây ngô như vậy. Thế nhưng, không hề kém cạnh cô nàng biên kịch kia, hồi còn học lớp chín, nhỏ cũng từng đưa chân sa vào bể tình.
Sáng sớm thức dậy, điều đầu tiên nhỏ nghĩ đến là hắn.
Hắn lúc nào cũng nhìn nhỏ với đôi mắt hổ phách, thật lạnh lùng nhưng cũng rất đỗi đáng yêu.
"Chào buổi sáng, anh Thiên."
"Chào em."
Sáng nào nhỏ cũng chào hắn trong tưởng tượng như vậy. Mỗi khi hắn nhìn nhỏ, trái tim ấy lại đập rộn ràng vì hạnh phúc, và nhỏ sẽ lại vội vàng lao tới bồn rửa mặt. Ôi! Nhỏ không thể chờ nổi dù một giây một phút để được gặp hắn.
"Không biết hôm nay anh Thiên sẽ nói với mình bằng giọng gì nhỉ? Mình phải làm cách nào để anh ấy cười đây? Mình muốn gặp anh, muốn nhanh được gặp anh. Mình muốn nghe giọng nói của anh. Mình muốn được nhìn thấy nụ cười của anh."-Nhỏ vẫn luôn nghĩ thế trên mỗi bước chân đến trường.
Trong lớp, đầu nhỏ cũng chỉ có hắn. Khi chỗ ngồi của nhỏ được đổi sang phía trước hắn, nhỏ đã không thể đếm được một ngày mình liếc xuống bao nhiêu lần. Nhìn mái tóc đen tuyền ấy, hàng lông mi dài cong vút, lồng ngực nhỏ không thể kìm nén mà đập rộn ràng.
Mỗi lời nói của hắn dành cho nhỏ, nhỏ đều thấy chúng thật ngọt ngào như hàng ngàn viên kẹo đường.
Lúc đó, nhỏ là cô nhóc đang yêu chính hiệu, chân bước lâng lâng, trên mặt bao giờ cũng một kiểu cười ngây ngô. Một đứa mơ mộng hết thuốc chữa.
Nhỏ cứ đinh ninh rằng tình cảm của Thiên cũng giống nhỏ, khi đó, nhỏ chưa từng một lần nghi ngờ về việc định mệnh của hai đứa sẽ không bao giờ được gắn kết chặt chẽ với nhau.
Nhỏ đã từng tin rằng, dù lên cấp ba, dù vào Đại học, dù đã ra trường, hắn vẫn luôn bên cạnh nhỏ.
Và rồi, bây giờ, khi nhỏ là học sinh lớp Mười. Nhỏ đã gặp nó - sau này sẽ là người cướp lấy trái tim hắn. Nhỏ ghét, thực sự ghét, nhưng không được phép nổi giận, nhỏ không thể đánh mất hình tượng đáng yêu trước mặt mọi ngời được.
Trong đầu nhỏ, đang chia ra hai phái: Thiên thần và Ác quỷ. Cứ thế này, nhỏ sẽ bị quỷ dữ lấy cắp lý trí và dần biến thành ác quỷ mất.
Nhỏ phải làm sao khi trong đầu chỉ có mong muốn độc chiếm hắn?
Định Mệnh Cho Ta Gặp NhauTác giả: Mun ChanTruyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, Người khôn người đến chốn đô thành." Bài thơ của Nguyễn Khuyến đã viết vậy khi ông lui về quê ở ẩn. Còn nó, khi đang ở trong cô nhi viện, cũng đã tự nhốt mình trong phòng suốt, từ khi cha mẹ nó từ giã thế gian này. Ngoài giờ đi học, nó chỉ ở trong phòng, nằm trên giường trùm chăn kín mít, nó sợ thế giới bên ngoài quá rồi. Nó chỉ biết vùi đầu dưới gối ngủ từ ngày này sang ngày khác. Trên thế giới có biết bao con người, nhưng sao chỉ mình nó phải chịu cảnh này? Nó đã làm gì chứ? Chẳng phải nó thù ghét ai đâu. Chẳng qua, tình cờ tai họa ập xuống đầu nó, tình cờ nó phát hiện mình bị bệnh tim, cha mẹ nó do tai nạn qua đời cũng là tình cờ nốt. Tại sao nó phải ra ngoài khi chính thế giới sau cánh cửa phòng đã cướp đi gia đình nó? Làm ơn cho nó yên đi, nó chẳng thể chịu nổi khi ngày nào cũng phải nghe những lời nói thúc giục nó… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chàng quá đẹp trai, quá tuyệt vời..."Đã từng có nữ biên kịch mới vào nghề ca tụng người yêu mình một cách ngây ngô như vậy. Thế nhưng, không hề kém cạnh cô nàng biên kịch kia, hồi còn học lớp chín, nhỏ cũng từng đưa chân sa vào bể tình.Sáng sớm thức dậy, điều đầu tiên nhỏ nghĩ đến là hắn.Hắn lúc nào cũng nhìn nhỏ với đôi mắt hổ phách, thật lạnh lùng nhưng cũng rất đỗi đáng yêu."Chào buổi sáng, anh Thiên.""Chào em."Sáng nào nhỏ cũng chào hắn trong tưởng tượng như vậy. Mỗi khi hắn nhìn nhỏ, trái tim ấy lại đập rộn ràng vì hạnh phúc, và nhỏ sẽ lại vội vàng lao tới bồn rửa mặt. Ôi! Nhỏ không thể chờ nổi dù một giây một phút để được gặp hắn."Không biết hôm nay anh Thiên sẽ nói với mình bằng giọng gì nhỉ? Mình phải làm cách nào để anh ấy cười đây? Mình muốn gặp anh, muốn nhanh được gặp anh. Mình muốn nghe giọng nói của anh. Mình muốn được nhìn thấy nụ cười của anh."-Nhỏ vẫn luôn nghĩ thế trên mỗi bước chân đến trường.Trong lớp, đầu nhỏ cũng chỉ có hắn. Khi chỗ ngồi của nhỏ được đổi sang phía trước hắn, nhỏ đã không thể đếm được một ngày mình liếc xuống bao nhiêu lần. Nhìn mái tóc đen tuyền ấy, hàng lông mi dài cong vút, lồng ngực nhỏ không thể kìm nén mà đập rộn ràng.Mỗi lời nói của hắn dành cho nhỏ, nhỏ đều thấy chúng thật ngọt ngào như hàng ngàn viên kẹo đường.Lúc đó, nhỏ là cô nhóc đang yêu chính hiệu, chân bước lâng lâng, trên mặt bao giờ cũng một kiểu cười ngây ngô. Một đứa mơ mộng hết thuốc chữa.Nhỏ cứ đinh ninh rằng tình cảm của Thiên cũng giống nhỏ, khi đó, nhỏ chưa từng một lần nghi ngờ về việc định mệnh của hai đứa sẽ không bao giờ được gắn kết chặt chẽ với nhau.Nhỏ đã từng tin rằng, dù lên cấp ba, dù vào Đại học, dù đã ra trường, hắn vẫn luôn bên cạnh nhỏ.Và rồi, bây giờ, khi nhỏ là học sinh lớp Mười. Nhỏ đã gặp nó - sau này sẽ là người cướp lấy trái tim hắn. Nhỏ ghét, thực sự ghét, nhưng không được phép nổi giận, nhỏ không thể đánh mất hình tượng đáng yêu trước mặt mọi ngời được.Trong đầu nhỏ, đang chia ra hai phái: Thiên thần và Ác quỷ. Cứ thế này, nhỏ sẽ bị quỷ dữ lấy cắp lý trí và dần biến thành ác quỷ mất.Nhỏ phải làm sao khi trong đầu chỉ có mong muốn độc chiếm hắn?