“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 235
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Không. . . . . . Không phải là mới nói một câu sao.” Nàng vô tội rụt cổ nhìn hướng Hoàng Phủ Tấn, trong lòng vô cùng khó chịu. Người này a, lúc khen hắn giống như vuốt mông ngựa cười híp mắt, vừa nói đến khuyết điểm của hắn, hắn liền trưng ra bộ mặt đen thui, rõ ràng là ngụy quân tử, chỉ cho người ta khen hắn chứ không cho phép người ta nói hắn.“Được, vậy ngươi nói tiếp đi.” Hoàng Phủ Tấn hai tay vòng ngực tựa vào đầu giường nhìn về phía nàng.“Thật có thể nói sao?” Mắt Tiểu Thiên lập tức sáng lên.“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, nhìn nàng hai mắt tỏa sáng khi nói đến khuyết điểm của hắn, tựa hồ hắn là một trượng phu có nhiều tội ác tày trời đang chờ nàng phê phán, ”Vừa nói đến khuyết điểm của Trẫm, ngươi sẽ vui vẻ có phải không?”“Ta. . . . . .” c*n m** d***, Tiểu Thiên rất muốn trả lời đúng vậy , nhưng căn cứ vào tình hình bạo quân trước mắt, sắc mặt có thể như có mưa to bão lớn bất cứ lúc nào, nàng đành làm trái lương tâm lắc đầu một cái.“Ngươi không phải là rất muốn nói sao?” Nhìn nàng bày ra vẻ mặt thống khổ khi làm trái lương tâm, trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lộ ra nụ cười.“Ngươi lại không để cho ta nói.” Nàng khó chịu bĩu môi, thấp giọng lầu bầu.“Trẫm cho ngươi nói!”“Thật. . . . . .” Tiểu Thiên kích động muốn bò dậy, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của hắn, nàng đành bất đắc dĩ thu lại cảm xúc, “Được, ta không nói”.Tên ngụy quân tử này, ngoài miệng để cho nàng nói, trong ánh mắt lại rõ ràng mang theo cảnh cáo.“Thật không nói sao?”. Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, nhìn nàng bày ra bộ dạng rất không tình nguyện, hắn rất muốn cười, nhưng vẫn đem nụ cười ẩn trở về.Tiểu Thiên vốn định gật đầu, nhưng cuối cùng, nàng còn chưa chết tâm, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn đưa ra một ngón tay, mở miệng nói :” Ta có thể nói thêm một câu nữa hay không? Chỉ một câu nữa thôi.” Nha nha, câu sau mới là trọng điểm. Tiểu Thiên nghĩ trong lòng, đối phó với hôn quân tâm tình bất định chỉ có hướng dẫn hắn từng bước mới được.“Được , ngươi nói thử xem.” Hoàng Phủ Tấn gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất muốn biết nếu nàng ” Nói thêm câu nữa” có thể nói cái gì đây.
“Không. . . . . . Không phải là mới nói một câu sao.” Nàng vô tội rụt cổ nhìn hướng Hoàng Phủ Tấn, trong lòng vô cùng khó chịu. Người này a, lúc khen hắn giống như vuốt mông ngựa cười híp mắt, vừa nói đến khuyết điểm của hắn, hắn liền trưng ra bộ mặt đen thui, rõ ràng là ngụy quân tử, chỉ cho người ta khen hắn chứ không cho phép người ta nói hắn.
“Được, vậy ngươi nói tiếp đi.” Hoàng Phủ Tấn hai tay vòng ngực tựa vào đầu giường nhìn về phía nàng.
“Thật có thể nói sao?” Mắt Tiểu Thiên lập tức sáng lên.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, nhìn nàng hai mắt tỏa sáng khi nói đến khuyết điểm của hắn, tựa hồ hắn là một trượng phu có nhiều tội ác tày trời đang chờ nàng phê phán, ”Vừa nói đến khuyết điểm của Trẫm, ngươi sẽ vui vẻ có phải không?”
“Ta. . . . . .” c*n m** d***, Tiểu Thiên rất muốn trả lời đúng vậy , nhưng căn cứ vào tình hình bạo quân trước mắt, sắc mặt có thể như có mưa to bão lớn bất cứ lúc nào, nàng đành làm trái lương tâm lắc đầu một cái.
“Ngươi không phải là rất muốn nói sao?” Nhìn nàng bày ra vẻ mặt thống khổ khi làm trái lương tâm, trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lộ ra nụ cười.
“Ngươi lại không để cho ta nói.” Nàng khó chịu bĩu môi, thấp giọng lầu bầu.
“Trẫm cho ngươi nói!”
“Thật. . . . . .” Tiểu Thiên kích động muốn bò dậy, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của hắn, nàng đành bất đắc dĩ thu lại cảm xúc, “Được, ta không nói”.
Tên ngụy quân tử này, ngoài miệng để cho nàng nói, trong ánh mắt lại rõ ràng mang theo cảnh cáo.
“Thật không nói sao?”. Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, nhìn nàng bày ra bộ dạng rất không tình nguyện, hắn rất muốn cười, nhưng vẫn đem nụ cười ẩn trở về.
Tiểu Thiên vốn định gật đầu, nhưng cuối cùng, nàng còn chưa chết tâm, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn đưa ra một ngón tay, mở miệng nói :” Ta có thể nói thêm một câu nữa hay không? Chỉ một câu nữa thôi.” Nha nha, câu sau mới là trọng điểm. Tiểu Thiên nghĩ trong lòng, đối phó với hôn quân tâm tình bất định chỉ có hướng dẫn hắn từng bước mới được.
“Được , ngươi nói thử xem.” Hoàng Phủ Tấn gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất muốn biết nếu nàng ” Nói thêm câu nữa” có thể nói cái gì đây.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Không. . . . . . Không phải là mới nói một câu sao.” Nàng vô tội rụt cổ nhìn hướng Hoàng Phủ Tấn, trong lòng vô cùng khó chịu. Người này a, lúc khen hắn giống như vuốt mông ngựa cười híp mắt, vừa nói đến khuyết điểm của hắn, hắn liền trưng ra bộ mặt đen thui, rõ ràng là ngụy quân tử, chỉ cho người ta khen hắn chứ không cho phép người ta nói hắn.“Được, vậy ngươi nói tiếp đi.” Hoàng Phủ Tấn hai tay vòng ngực tựa vào đầu giường nhìn về phía nàng.“Thật có thể nói sao?” Mắt Tiểu Thiên lập tức sáng lên.“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, nhìn nàng hai mắt tỏa sáng khi nói đến khuyết điểm của hắn, tựa hồ hắn là một trượng phu có nhiều tội ác tày trời đang chờ nàng phê phán, ”Vừa nói đến khuyết điểm của Trẫm, ngươi sẽ vui vẻ có phải không?”“Ta. . . . . .” c*n m** d***, Tiểu Thiên rất muốn trả lời đúng vậy , nhưng căn cứ vào tình hình bạo quân trước mắt, sắc mặt có thể như có mưa to bão lớn bất cứ lúc nào, nàng đành làm trái lương tâm lắc đầu một cái.“Ngươi không phải là rất muốn nói sao?” Nhìn nàng bày ra vẻ mặt thống khổ khi làm trái lương tâm, trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lộ ra nụ cười.“Ngươi lại không để cho ta nói.” Nàng khó chịu bĩu môi, thấp giọng lầu bầu.“Trẫm cho ngươi nói!”“Thật. . . . . .” Tiểu Thiên kích động muốn bò dậy, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của hắn, nàng đành bất đắc dĩ thu lại cảm xúc, “Được, ta không nói”.Tên ngụy quân tử này, ngoài miệng để cho nàng nói, trong ánh mắt lại rõ ràng mang theo cảnh cáo.“Thật không nói sao?”. Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, nhìn nàng bày ra bộ dạng rất không tình nguyện, hắn rất muốn cười, nhưng vẫn đem nụ cười ẩn trở về.Tiểu Thiên vốn định gật đầu, nhưng cuối cùng, nàng còn chưa chết tâm, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn đưa ra một ngón tay, mở miệng nói :” Ta có thể nói thêm một câu nữa hay không? Chỉ một câu nữa thôi.” Nha nha, câu sau mới là trọng điểm. Tiểu Thiên nghĩ trong lòng, đối phó với hôn quân tâm tình bất định chỉ có hướng dẫn hắn từng bước mới được.“Được , ngươi nói thử xem.” Hoàng Phủ Tấn gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất muốn biết nếu nàng ” Nói thêm câu nữa” có thể nói cái gì đây.