Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 236

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nhìn Hoàng Phủ Tấn đồng ý, nàng lại sức lực dồi dào, dứt khoát trực tiếp ngồi vào bên cạnh, nắm lấy cánh tay hắn, mặt chân thành, mà nhìn động tác thân mật như vây lại của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, dù sao ở trong lòng hắn vẫn rất để ý đến gút mắc trước kia. Hắn thừa nhận, hắn rất để ý đến tên gian phu truyền thuyết kia, hơn nữa hắn còn phát hiện mình càng ngày càng bắt đầu để ý nàng.Mà Tiểu Thiên chủ động gần sát hắn như vậy làm hắn nghĩ nàng có thể đối với người đàn ông nào cũng sẽ thân mật, tùy tiện như vậy hay không. Hắn vốn nên tức giận, nhưng không được, Tiểu Thiên bắt lấy cánh tay hắn như vậy làm hắn thế nào cũng bài xích không được.“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên lên tiếng, thấy Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, nàng dường như cũng ý thức được cái gì, liếc mắt nhìn tay của mình, nàng thức thời đưa tay thu về, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.Mà Hoàng Phủ Tấn rõ ràng chú ý đến hành động của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn hai mắt của nàng, trên mặt nàng thể hiện sự lúng túng làm trong lòng hắn thoáng qua một tia đau lòng, nhưng cũng không nói gì.“Nói đi.” Thanh âmHoàng Phủ Tấn mềm hẳn xuống.Thu thập hết sự lúng túng bất chợt vừa rồi, nàng lại khôi phục bộ dạng thường ngày, “Hoàng thượng, là như vậy, về vấn đề chúng ta mới thảo luận vừa rồi, ta cuối cùng cũng rút ra một kết luận rất quan trọng, kết luận này ngươi nhất định phải nghe rõ, hơn nữa phải nhớ kỹ, biết không?”“Được, ngươi nói xem.”“Hoàng thượng, bộ dạng đẹp trai không phải là lỗi của ngươi, điểm này ta thừa nhận, nhưng bộ dáng đẹp trai mà lại đi ra ngoài chơi bời sẽ là sai lầm của ngươi rồi, đúng không?”“Niếp Tiểu Thiên! Trẫm đi ra ngoài chơi bời lúc nào?” Thanh âmHoàng Phủ Tấn vang lên.“Không phải là hôm nay sao.” Tức giận liếc hắn một cái, Tiểu Thiên bật thốt lên, trí nhớ hôn quân này sao thế, cũng không phải hôm nay là người nào đó đi dạo kỹ viện, còn mang theo một đương triều Tể tướng cùng đi, đi thì đi thôi, còn đem nàng bắt trở về. Nàng rốt cục phát hiện hôn quân một khuyết điểm —— chính là tuổi còn trẻ, trí nhớ lại bị thoái hóa nghiêm trọng!“Hôm nay trẫm rất phiêu diêu sao?” Hoàng Phủ Tấn đen mặt lại, nếu không phải là nàng ngày ngày nghĩ đến chuyện đi kỹ viện, hắn sẽ đi kỹ viện đem nàng mang về sao?

Nhìn Hoàng Phủ Tấn đồng ý, nàng lại sức lực dồi dào, dứt khoát trực tiếp ngồi vào bên cạnh, nắm lấy cánh tay hắn, mặt chân thành, mà nhìn động tác thân mật như vây lại của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, dù sao ở trong lòng hắn vẫn rất để ý đến gút mắc trước kia. Hắn thừa nhận, hắn rất để ý đến tên gian phu truyền thuyết kia, hơn nữa hắn còn phát hiện mình càng ngày càng bắt đầu để ý nàng.

Mà Tiểu Thiên chủ động gần sát hắn như vậy làm hắn nghĩ nàng có thể đối với người đàn ông nào cũng sẽ thân mật, tùy tiện như vậy hay không. Hắn vốn nên tức giận, nhưng không được, Tiểu Thiên bắt lấy cánh tay hắn như vậy làm hắn thế nào cũng bài xích không được.

“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên lên tiếng, thấy Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, nàng dường như cũng ý thức được cái gì, liếc mắt nhìn tay của mình, nàng thức thời đưa tay thu về, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.

Mà Hoàng Phủ Tấn rõ ràng chú ý đến hành động của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn hai mắt của nàng, trên mặt nàng thể hiện sự lúng túng làm trong lòng hắn thoáng qua một tia đau lòng, nhưng cũng không nói gì.

“Nói đi.” Thanh âmHoàng Phủ Tấn mềm hẳn xuống.

Thu thập hết sự lúng túng bất chợt vừa rồi, nàng lại khôi phục bộ dạng thường ngày, “Hoàng thượng, là như vậy, về vấn đề chúng ta mới thảo luận vừa rồi, ta cuối cùng cũng rút ra một kết luận rất quan trọng, kết luận này ngươi nhất định phải nghe rõ, hơn nữa phải nhớ kỹ, biết không?”

“Được, ngươi nói xem.”

“Hoàng thượng, bộ dạng đẹp trai không phải là lỗi của ngươi, điểm này ta thừa nhận, nhưng bộ dáng đẹp trai mà lại đi ra ngoài chơi bời sẽ là sai lầm của ngươi rồi, đúng không?”

“Niếp Tiểu Thiên! Trẫm đi ra ngoài chơi bời lúc nào?” Thanh âmHoàng Phủ Tấn vang lên.

“Không phải là hôm nay sao.” Tức giận liếc hắn một cái, Tiểu Thiên bật thốt lên, trí nhớ hôn quân này sao thế, cũng không phải hôm nay là người nào đó đi dạo kỹ viện, còn mang theo một đương triều Tể tướng cùng đi, đi thì đi thôi, còn đem nàng bắt trở về. Nàng rốt cục phát hiện hôn quân một khuyết điểm —— chính là tuổi còn trẻ, trí nhớ lại bị thoái hóa nghiêm trọng!

“Hôm nay trẫm rất phiêu diêu sao?” Hoàng Phủ Tấn đen mặt lại, nếu không phải là nàng ngày ngày nghĩ đến chuyện đi kỹ viện, hắn sẽ đi kỹ viện đem nàng mang về sao?

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nhìn Hoàng Phủ Tấn đồng ý, nàng lại sức lực dồi dào, dứt khoát trực tiếp ngồi vào bên cạnh, nắm lấy cánh tay hắn, mặt chân thành, mà nhìn động tác thân mật như vây lại của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, dù sao ở trong lòng hắn vẫn rất để ý đến gút mắc trước kia. Hắn thừa nhận, hắn rất để ý đến tên gian phu truyền thuyết kia, hơn nữa hắn còn phát hiện mình càng ngày càng bắt đầu để ý nàng.Mà Tiểu Thiên chủ động gần sát hắn như vậy làm hắn nghĩ nàng có thể đối với người đàn ông nào cũng sẽ thân mật, tùy tiện như vậy hay không. Hắn vốn nên tức giận, nhưng không được, Tiểu Thiên bắt lấy cánh tay hắn như vậy làm hắn thế nào cũng bài xích không được.“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên lên tiếng, thấy Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, nàng dường như cũng ý thức được cái gì, liếc mắt nhìn tay của mình, nàng thức thời đưa tay thu về, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.Mà Hoàng Phủ Tấn rõ ràng chú ý đến hành động của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn hai mắt của nàng, trên mặt nàng thể hiện sự lúng túng làm trong lòng hắn thoáng qua một tia đau lòng, nhưng cũng không nói gì.“Nói đi.” Thanh âmHoàng Phủ Tấn mềm hẳn xuống.Thu thập hết sự lúng túng bất chợt vừa rồi, nàng lại khôi phục bộ dạng thường ngày, “Hoàng thượng, là như vậy, về vấn đề chúng ta mới thảo luận vừa rồi, ta cuối cùng cũng rút ra một kết luận rất quan trọng, kết luận này ngươi nhất định phải nghe rõ, hơn nữa phải nhớ kỹ, biết không?”“Được, ngươi nói xem.”“Hoàng thượng, bộ dạng đẹp trai không phải là lỗi của ngươi, điểm này ta thừa nhận, nhưng bộ dáng đẹp trai mà lại đi ra ngoài chơi bời sẽ là sai lầm của ngươi rồi, đúng không?”“Niếp Tiểu Thiên! Trẫm đi ra ngoài chơi bời lúc nào?” Thanh âmHoàng Phủ Tấn vang lên.“Không phải là hôm nay sao.” Tức giận liếc hắn một cái, Tiểu Thiên bật thốt lên, trí nhớ hôn quân này sao thế, cũng không phải hôm nay là người nào đó đi dạo kỹ viện, còn mang theo một đương triều Tể tướng cùng đi, đi thì đi thôi, còn đem nàng bắt trở về. Nàng rốt cục phát hiện hôn quân một khuyết điểm —— chính là tuổi còn trẻ, trí nhớ lại bị thoái hóa nghiêm trọng!“Hôm nay trẫm rất phiêu diêu sao?” Hoàng Phủ Tấn đen mặt lại, nếu không phải là nàng ngày ngày nghĩ đến chuyện đi kỹ viện, hắn sẽ đi kỹ viện đem nàng mang về sao?

Chương 236