“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 253
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Có đói bụng không?"; Lắc đầu một cái, nàng vốn muốn nói là không đói bụng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, không làm sao xua được cơn đau dạ dày đang hành hạ, cái mạng nhỏ này của nàng làm sao có thể chịu nổi.Nghĩ tới đây, nàng lại liều mạng gật gật đầu, "Đói, đói, ta rất đói!""Đươc, vậy ngươi chờ một chút, trẫm sẽ cho người mang đồ lên cho ngươi ăn." Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa, lại bị Tiểu Thiên kéo lại."Không cần, hoàng thượng!""Ngươi không phải đói bụng sao?" Hoàng Phủ Tấn không vui nhíu mày, nữ nhân này nếu dám nói một đằng làm một nẻo, hắn hiện tại liền đem nàng đi chém."Ừh." Gật đầu một cái, nàng tiếp tục nói: "Nhưng đã trễ thế này, gọi bọn hạ nhân rời giường nấu đồ cho ta ăn, giống như không được tốt."Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, hắn cho tới nay chưa bao giờ lo lắng những chuyện như thế này, khi hắn - ý thức được, bọn hạ nhân làm những chuyện này vốn là chuyện đương nhiên, cần gì phải lo lắng."Đừng nói nhảm nữa, trẫm đi gọi bọn họ ." Nói xong, liền hất tay Tiểu Thiên, lại một lần nữa làm bộ rời đi."Uy, uy, hoàng thượng!" Biết mình kéo không được hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là cả người từ trên giường nhảy xuống, đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, trách hắn: "Ngươi người này thật ngang ngạnh, tất cả nói đánh thức người ta không xong.""Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc muốn không ăn!" thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên."Muốn, muốn!" Liên tục không ngừng gật gật đầu, nhưng nàng ko muốn làm khó bọn họ, "Nhưng hoàng thượng, lúc này gọi bọn họ lên thật không tốt, người ta cũng là buồn ngủ nha, có phải hay không?""Trẫm kêu bọn họ, ai dám không lên!"Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ. Hôn quân này thật chẳng biết điều chút nào cả."Hoàng thượng, ta không thể ích kỷ như vậy, biết không? Tại sao khi ta muốn ăn cơm, các nàng lại phải rời giường lúc trời lạnh để nấu đồ cho ta, ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu là ngươi, nửa đêm canh ba, khí trời lạnh như vậy bị người đánh thức, ngươi trong lòng thoải mái không?"Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên không nói gì, hắn thế nào cũng không hiểu cái tiểu nữ nhân này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì? Nàng là hoàng hậu, gọi người làm rời giường nấu đồ cho nàng ăn có cái gì không đúng, nàng còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác thay bọn họ nghĩ.Nói là nàng quá thiện lương chẳng phải sao?
"Có đói bụng không?"; Lắc đầu một cái, nàng vốn muốn nói là không đói bụng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, không làm sao xua được cơn đau dạ dày đang hành hạ, cái mạng nhỏ này của nàng làm sao có thể chịu nổi.
Nghĩ tới đây, nàng lại liều mạng gật gật đầu, "Đói, đói, ta rất đói!"
"Đươc, vậy ngươi chờ một chút, trẫm sẽ cho người mang đồ lên cho ngươi ăn." Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa, lại bị Tiểu Thiên kéo lại.
"Không cần, hoàng thượng!"
"Ngươi không phải đói bụng sao?" Hoàng Phủ Tấn không vui nhíu mày, nữ nhân này nếu dám nói một đằng làm một nẻo, hắn hiện tại liền đem nàng đi chém.
"Ừh." Gật đầu một cái, nàng tiếp tục nói: "Nhưng đã trễ thế này, gọi bọn hạ nhân rời giường nấu đồ cho ta ăn, giống như không được tốt."
Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, hắn cho tới nay chưa bao giờ lo lắng những chuyện như thế này, khi hắn - ý thức được, bọn hạ nhân làm những chuyện này vốn là chuyện đương nhiên, cần gì phải lo lắng.
"Đừng nói nhảm nữa, trẫm đi gọi bọn họ ." Nói xong, liền hất tay Tiểu Thiên, lại một lần nữa làm bộ rời đi.
"Uy, uy, hoàng thượng!" Biết mình kéo không được hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là cả người từ trên giường nhảy xuống, đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, trách hắn: "Ngươi người này thật ngang ngạnh, tất cả nói đánh thức người ta không xong."
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc muốn không ăn!" thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên.
"Muốn, muốn!" Liên tục không ngừng gật gật đầu, nhưng nàng ko muốn làm khó bọn họ, "Nhưng hoàng thượng, lúc này gọi bọn họ lên thật không tốt, người ta cũng là buồn ngủ nha, có phải hay không?"
"Trẫm kêu bọn họ, ai dám không lên!"
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ. Hôn quân này thật chẳng biết điều chút nào cả.
"Hoàng thượng, ta không thể ích kỷ như vậy, biết không? Tại sao khi ta muốn ăn cơm, các nàng lại phải rời giường lúc trời lạnh để nấu đồ cho ta, ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu là ngươi, nửa đêm canh ba, khí trời lạnh như vậy bị người đánh thức, ngươi trong lòng thoải mái không?"
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên không nói gì, hắn thế nào cũng không hiểu cái tiểu nữ nhân này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì? Nàng là hoàng hậu, gọi người làm rời giường nấu đồ cho nàng ăn có cái gì không đúng, nàng còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác thay bọn họ nghĩ.
Nói là nàng quá thiện lương chẳng phải sao?
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Có đói bụng không?"; Lắc đầu một cái, nàng vốn muốn nói là không đói bụng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, không làm sao xua được cơn đau dạ dày đang hành hạ, cái mạng nhỏ này của nàng làm sao có thể chịu nổi.Nghĩ tới đây, nàng lại liều mạng gật gật đầu, "Đói, đói, ta rất đói!""Đươc, vậy ngươi chờ một chút, trẫm sẽ cho người mang đồ lên cho ngươi ăn." Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa, lại bị Tiểu Thiên kéo lại."Không cần, hoàng thượng!""Ngươi không phải đói bụng sao?" Hoàng Phủ Tấn không vui nhíu mày, nữ nhân này nếu dám nói một đằng làm một nẻo, hắn hiện tại liền đem nàng đi chém."Ừh." Gật đầu một cái, nàng tiếp tục nói: "Nhưng đã trễ thế này, gọi bọn hạ nhân rời giường nấu đồ cho ta ăn, giống như không được tốt."Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, hắn cho tới nay chưa bao giờ lo lắng những chuyện như thế này, khi hắn - ý thức được, bọn hạ nhân làm những chuyện này vốn là chuyện đương nhiên, cần gì phải lo lắng."Đừng nói nhảm nữa, trẫm đi gọi bọn họ ." Nói xong, liền hất tay Tiểu Thiên, lại một lần nữa làm bộ rời đi."Uy, uy, hoàng thượng!" Biết mình kéo không được hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là cả người từ trên giường nhảy xuống, đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, trách hắn: "Ngươi người này thật ngang ngạnh, tất cả nói đánh thức người ta không xong.""Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc muốn không ăn!" thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên."Muốn, muốn!" Liên tục không ngừng gật gật đầu, nhưng nàng ko muốn làm khó bọn họ, "Nhưng hoàng thượng, lúc này gọi bọn họ lên thật không tốt, người ta cũng là buồn ngủ nha, có phải hay không?""Trẫm kêu bọn họ, ai dám không lên!"Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ. Hôn quân này thật chẳng biết điều chút nào cả."Hoàng thượng, ta không thể ích kỷ như vậy, biết không? Tại sao khi ta muốn ăn cơm, các nàng lại phải rời giường lúc trời lạnh để nấu đồ cho ta, ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu là ngươi, nửa đêm canh ba, khí trời lạnh như vậy bị người đánh thức, ngươi trong lòng thoải mái không?"Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên không nói gì, hắn thế nào cũng không hiểu cái tiểu nữ nhân này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì? Nàng là hoàng hậu, gọi người làm rời giường nấu đồ cho nàng ăn có cái gì không đúng, nàng còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác thay bọn họ nghĩ.Nói là nàng quá thiện lương chẳng phải sao?