“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 254
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Về điểm này, hắn ngược lại một chút cũng không nhìn ra được.Chẳng qua là, hắn chưa từng nghĩ tới, nàng, một hoàng hậu thế nhưng vì bọn hạ nhân mà suy nghĩ, chẳng qua là, nàng hiện tại nghiêm túc như vậy như vậy, tựa hồ thật không muốn hắn đi gọi bọn hạ nhân rời giường nấu cơm.“Không gọi các nàng rời giường, ai nấu đồ cho ngươi ăn?” Cuối cùng, hắn từ trong miệng lạnh lùng nói. @_@ *Ngươi nhìn gì chẳng lẽ lại là ta*“Ách. . . . . .” Điểm này nàng ngược lại không nghĩ qua, dù sao nàng nghĩ, mọi người đều bình đẳng , mặc dù nàng cũng rất muốn những hạ nhân kia rời giường nấu ít đồ cho nàng đỡ đau dạ dày, dù sao mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn a, nhưng , nàng không có lý do gì gọi người ta nửa đêm canh ba vì nàng mà họ không ngủ được, mặc dù địa vị bây giờ của nàng là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng nàng không có thói quen được người khác hầu hạ như vậy.Nhưng cái dạ dày này . . . . . Không nhét ít đồ ăn vào, thật sự khiến nàng không chịu nổi.Do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng khẽ cắn răng, lắc đầu một cái, ” hoàng thượng, ta không ăn, dù sao trời cũng sắp sáng , đợi các nàng rời giường rồi hãy nấu đi.”Nàng nghĩ, dù sao cũng chỉ mấy canh giờ nữa thôi, đoán chừng cái dạ dày sẽ không vô nhân đạo hành hạ nàng, lại cho nàng đau đớn không thôi chứ!“Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói cái gì?” Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của nàng mà tối đen, đáng chết, nữ nhân này, bởi vì không muốn đánh thức những cung nữ kia, liền lấy cái mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, nàng thấy những đau đớn này còn không đủ hay sao?“Ta. . . . . . Ta nói, ta trễ. . . . . . Ăn trễ một chút thôi mà!” Hôn quân này, mới kiên trì không lâu bản tính cũ lại xuất hiện.Xem ra vẫn là bị bệnh thì tốt hơn, ngã bệnh thật còn có thể được sự đồng tình, ngay cả hôn quân loại cực kỳ tàn ác này bạo quân cũng sẽ vào lúc nàng ngã bệnh cũng có tâm đồng tình , ôn nhu hơn một chút, một khi nàng trở về bình thường, hôn quân cũng khôi phục bình thường, nói cách khác hắn lại khôi phục vẻ mặt tàn bạo vốn có của bạo quân!“Ai cho phép ngươi ăn trễ một chút hả!” Hoàng Phủ Tấn rống lớn, nha đầu chết tiệt này, lại lấy chính mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, “Trẫm đi gọi các nàng rời giường!”“Ta không muốn ăn nữa!” Tiểu Thiên nắm chặt lấy tay Hoàng Phủ Tấn, thậm chí còn dùng chân quấn chặt người hắn.
Về điểm này, hắn ngược lại một chút cũng không nhìn ra được.
Chẳng qua là, hắn chưa từng nghĩ tới, nàng, một hoàng hậu thế nhưng vì bọn hạ nhân mà suy nghĩ, chẳng qua là, nàng hiện tại nghiêm túc như vậy như vậy, tựa hồ thật không muốn hắn đi gọi bọn hạ nhân rời giường nấu cơm.
“Không gọi các nàng rời giường, ai nấu đồ cho ngươi ăn?” Cuối cùng, hắn từ trong miệng lạnh lùng nói. @_@ *Ngươi nhìn gì chẳng lẽ lại là ta*
“Ách. . . . . .” Điểm này nàng ngược lại không nghĩ qua, dù sao nàng nghĩ, mọi người đều bình đẳng , mặc dù nàng cũng rất muốn những hạ nhân kia rời giường nấu ít đồ cho nàng đỡ đau dạ dày, dù sao mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn a, nhưng , nàng không có lý do gì gọi người ta nửa đêm canh ba vì nàng mà họ không ngủ được, mặc dù địa vị bây giờ của nàng là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng nàng không có thói quen được người khác hầu hạ như vậy.
Nhưng cái dạ dày này . . . . . Không nhét ít đồ ăn vào, thật sự khiến nàng không chịu nổi.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng khẽ cắn răng, lắc đầu một cái, ” hoàng thượng, ta không ăn, dù sao trời cũng sắp sáng , đợi các nàng rời giường rồi hãy nấu đi.”
Nàng nghĩ, dù sao cũng chỉ mấy canh giờ nữa thôi, đoán chừng cái dạ dày sẽ không vô nhân đạo hành hạ nàng, lại cho nàng đau đớn không thôi chứ!
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói cái gì?” Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của nàng mà tối đen, đáng chết, nữ nhân này, bởi vì không muốn đánh thức những cung nữ kia, liền lấy cái mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, nàng thấy những đau đớn này còn không đủ hay sao?
“Ta. . . . . . Ta nói, ta trễ. . . . . . Ăn trễ một chút thôi mà!” Hôn quân này, mới kiên trì không lâu bản tính cũ lại xuất hiện.
Xem ra vẫn là bị bệnh thì tốt hơn, ngã bệnh thật còn có thể được sự đồng tình, ngay cả hôn quân loại cực kỳ tàn ác này bạo quân cũng sẽ vào lúc nàng ngã bệnh cũng có tâm đồng tình , ôn nhu hơn một chút, một khi nàng trở về bình thường, hôn quân cũng khôi phục bình thường, nói cách khác hắn lại khôi phục vẻ mặt tàn bạo vốn có của bạo quân!
“Ai cho phép ngươi ăn trễ một chút hả!” Hoàng Phủ Tấn rống lớn, nha đầu chết tiệt này, lại lấy chính mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, “Trẫm đi gọi các nàng rời giường!”
“Ta không muốn ăn nữa!” Tiểu Thiên nắm chặt lấy tay Hoàng Phủ Tấn, thậm chí còn dùng chân quấn chặt người hắn.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Về điểm này, hắn ngược lại một chút cũng không nhìn ra được.Chẳng qua là, hắn chưa từng nghĩ tới, nàng, một hoàng hậu thế nhưng vì bọn hạ nhân mà suy nghĩ, chẳng qua là, nàng hiện tại nghiêm túc như vậy như vậy, tựa hồ thật không muốn hắn đi gọi bọn hạ nhân rời giường nấu cơm.“Không gọi các nàng rời giường, ai nấu đồ cho ngươi ăn?” Cuối cùng, hắn từ trong miệng lạnh lùng nói. @_@ *Ngươi nhìn gì chẳng lẽ lại là ta*“Ách. . . . . .” Điểm này nàng ngược lại không nghĩ qua, dù sao nàng nghĩ, mọi người đều bình đẳng , mặc dù nàng cũng rất muốn những hạ nhân kia rời giường nấu ít đồ cho nàng đỡ đau dạ dày, dù sao mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn a, nhưng , nàng không có lý do gì gọi người ta nửa đêm canh ba vì nàng mà họ không ngủ được, mặc dù địa vị bây giờ của nàng là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng nàng không có thói quen được người khác hầu hạ như vậy.Nhưng cái dạ dày này . . . . . Không nhét ít đồ ăn vào, thật sự khiến nàng không chịu nổi.Do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng khẽ cắn răng, lắc đầu một cái, ” hoàng thượng, ta không ăn, dù sao trời cũng sắp sáng , đợi các nàng rời giường rồi hãy nấu đi.”Nàng nghĩ, dù sao cũng chỉ mấy canh giờ nữa thôi, đoán chừng cái dạ dày sẽ không vô nhân đạo hành hạ nàng, lại cho nàng đau đớn không thôi chứ!“Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói cái gì?” Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của nàng mà tối đen, đáng chết, nữ nhân này, bởi vì không muốn đánh thức những cung nữ kia, liền lấy cái mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, nàng thấy những đau đớn này còn không đủ hay sao?“Ta. . . . . . Ta nói, ta trễ. . . . . . Ăn trễ một chút thôi mà!” Hôn quân này, mới kiên trì không lâu bản tính cũ lại xuất hiện.Xem ra vẫn là bị bệnh thì tốt hơn, ngã bệnh thật còn có thể được sự đồng tình, ngay cả hôn quân loại cực kỳ tàn ác này bạo quân cũng sẽ vào lúc nàng ngã bệnh cũng có tâm đồng tình , ôn nhu hơn một chút, một khi nàng trở về bình thường, hôn quân cũng khôi phục bình thường, nói cách khác hắn lại khôi phục vẻ mặt tàn bạo vốn có của bạo quân!“Ai cho phép ngươi ăn trễ một chút hả!” Hoàng Phủ Tấn rống lớn, nha đầu chết tiệt này, lại lấy chính mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, “Trẫm đi gọi các nàng rời giường!”“Ta không muốn ăn nữa!” Tiểu Thiên nắm chặt lấy tay Hoàng Phủ Tấn, thậm chí còn dùng chân quấn chặt người hắn.