“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 380
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Dường như ông trời giúp đỡ nàng ta, nàng ta mới vào trong cung làm cung nữ, liền được phân phối đến bên cạnh hoàng hậu, nàng ta lại phát hiện Hoàng Phủ Tấn đối với vị hoàng hậu này có tình cảm, như vậy, sẽ để cho nàng ta càng thêm dễ dàng biết tin tức của Hoàng Phủ Tấn .Mặc dù có thời điểm nàng ta cảm thấy lợi dụng vị hoàng hậu này là không đúng, nhưng. . . . . . Không có vị hoàng hậu này, các nàng ta làm sao có thể đối phó Hoàng Phủ Tấn đây.Làm sao lại để cho nàng ta biết mình ích kỷ chỉ để ý đến Thái hậu chính là mẫu thân Hoàng Phủ Tấn, làm sao lại thành công lợi dụng đến nàng chứ.Nghĩ như vậy, trong mắt Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ đắc ý rõ ràng.Mà câu nói kia của Nguyệt Nhi làm cho Tiểu Thiên xụ mặt xuống.Sơ qua, nàng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Thái Hoàng Thái Hậu ở đâu?""Thái Hoàng Thái Hậu?" Nụ cười trong mắt Nguyệt nhi càng thêm rõ ràng, "Tin tức về Thái Hoàng Thái Hậu, hay là ngươi hỏi về Thái hậu Nguyệt Khê?""Nguyệt Khê?" Lần này, Tiểu Thiên càng thêm kinh ngạc không nhỏ, chẳng lẽ Thái hậu cũng không thấy rồi? Mới vừa rồi Đóa Nhi không có nói nàng ngược lại không nghĩ tới điểm này, nếu như chuyện Thái Hoàng Thái Hậu mất tích cùng Thái hậu Nguyệt Khê có liên quan, thì chuyện lần này càng thêm nghiêm trọng.Nếu Hoàng Phủ Tấn biết là mẫu thân của mình bắt cóc Hoàng tổ mẫu, hắn phải chịu đựng thống khổ như thế nào đây? Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên nhíu mày lại.Tiểu Thiên đang sững sờ, thanh âm khinh thường của Nguyệt Nhi lại vang lên lần nữa, "Tốt lắm, nương nương còn phải nghĩ tới giúp hoàng thượng làm thế nào tìm được Thái Hoàng Thái Hậu đi, nô tỳ cũng không phụng bồi." Nói xong nàng ta xoay người chuẩn bị rời đi, hiện tại, sứ mạng của nàng ta ở lại trong cung cũng đã hoàn thành, là thời điểm cần phải trở về."Đứng lại!" Lời nói xong, Tiểu Thiên đã đến bên cạnh Nguyệt Nhi, động tác mau lẹ làm Nguyệt Nhi trong lòng cả kinh, lúc này tay Tiểu Thiên đã đếnbên cạnh bả vai Nguyệt Nhi, tay Nguyệt Nhi ôm vai phải nghiêng người một cái hất tay Tiểu Thiên ra. "Nói, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc ở nơi nào?" Tiểu Thiên đang cùng Nguyệt Nhi giao thủ trầm giọng mở miệng nói."Đừng hỏi ta, lời này ngươi nên đi hỏi Thái hậu Nguyệt Khê thì hơn" Nguyệt nhi trả lời có chút gấp, mặc dù nàng ta cũng đã biết hoàng hậu biết võ công nhưng không ngờ động tác của hoàng hậu nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng ta khó có thể tiếp chiêu.
Dường như ông trời giúp đỡ nàng ta, nàng ta mới vào trong cung làm cung nữ, liền được phân phối đến bên cạnh hoàng hậu, nàng ta lại phát hiện Hoàng Phủ Tấn đối với vị hoàng hậu này có tình cảm, như vậy, sẽ để cho nàng ta càng thêm dễ dàng biết tin tức của Hoàng Phủ Tấn .
Mặc dù có thời điểm nàng ta cảm thấy lợi dụng vị hoàng hậu này là không đúng, nhưng. . . . . . Không có vị hoàng hậu này, các nàng ta làm sao có thể đối phó Hoàng Phủ Tấn đây.
Làm sao lại để cho nàng ta biết mình ích kỷ chỉ để ý đến Thái hậu chính là mẫu thân Hoàng Phủ Tấn, làm sao lại thành công lợi dụng đến nàng chứ.
Nghĩ như vậy, trong mắt Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ đắc ý rõ ràng.
Mà câu nói kia của Nguyệt Nhi làm cho Tiểu Thiên xụ mặt xuống.
Sơ qua, nàng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Thái Hoàng Thái Hậu ở đâu?"
"Thái Hoàng Thái Hậu?" Nụ cười trong mắt Nguyệt nhi càng thêm rõ ràng, "Tin tức về Thái Hoàng Thái Hậu, hay là ngươi hỏi về Thái hậu Nguyệt Khê?"
"Nguyệt Khê?" Lần này, Tiểu Thiên càng thêm kinh ngạc không nhỏ, chẳng lẽ Thái hậu cũng không thấy rồi? Mới vừa rồi Đóa Nhi không có nói nàng ngược lại không nghĩ tới điểm này, nếu như chuyện Thái Hoàng Thái Hậu mất tích cùng Thái hậu Nguyệt Khê có liên quan, thì chuyện lần này càng thêm nghiêm trọng.
Nếu Hoàng Phủ Tấn biết là mẫu thân của mình bắt cóc Hoàng tổ mẫu, hắn phải chịu đựng thống khổ như thế nào đây? Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên nhíu mày lại.
Tiểu Thiên đang sững sờ, thanh âm khinh thường của Nguyệt Nhi lại vang lên lần nữa, "Tốt lắm, nương nương còn phải nghĩ tới giúp hoàng thượng làm thế nào tìm được Thái Hoàng Thái Hậu đi, nô tỳ cũng không phụng bồi." Nói xong nàng ta xoay người chuẩn bị rời đi, hiện tại, sứ mạng của nàng ta ở lại trong cung cũng đã hoàn thành, là thời điểm cần phải trở về.
"Đứng lại!" Lời nói xong, Tiểu Thiên đã đến bên cạnh Nguyệt Nhi, động tác mau lẹ làm Nguyệt Nhi trong lòng cả kinh, lúc này tay Tiểu Thiên đã đến
bên cạnh bả vai Nguyệt Nhi, tay Nguyệt Nhi ôm vai phải nghiêng người một cái hất tay Tiểu Thiên ra. "Nói, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc ở nơi nào?" Tiểu Thiên đang cùng Nguyệt Nhi giao thủ trầm giọng mở miệng nói.
"Đừng hỏi ta, lời này ngươi nên đi hỏi Thái hậu Nguyệt Khê thì hơn" Nguyệt nhi trả lời có chút gấp, mặc dù nàng ta cũng đã biết hoàng hậu biết võ công nhưng không ngờ động tác của hoàng hậu nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng ta khó có thể tiếp chiêu.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Dường như ông trời giúp đỡ nàng ta, nàng ta mới vào trong cung làm cung nữ, liền được phân phối đến bên cạnh hoàng hậu, nàng ta lại phát hiện Hoàng Phủ Tấn đối với vị hoàng hậu này có tình cảm, như vậy, sẽ để cho nàng ta càng thêm dễ dàng biết tin tức của Hoàng Phủ Tấn .Mặc dù có thời điểm nàng ta cảm thấy lợi dụng vị hoàng hậu này là không đúng, nhưng. . . . . . Không có vị hoàng hậu này, các nàng ta làm sao có thể đối phó Hoàng Phủ Tấn đây.Làm sao lại để cho nàng ta biết mình ích kỷ chỉ để ý đến Thái hậu chính là mẫu thân Hoàng Phủ Tấn, làm sao lại thành công lợi dụng đến nàng chứ.Nghĩ như vậy, trong mắt Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ đắc ý rõ ràng.Mà câu nói kia của Nguyệt Nhi làm cho Tiểu Thiên xụ mặt xuống.Sơ qua, nàng mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, "Thái Hoàng Thái Hậu ở đâu?""Thái Hoàng Thái Hậu?" Nụ cười trong mắt Nguyệt nhi càng thêm rõ ràng, "Tin tức về Thái Hoàng Thái Hậu, hay là ngươi hỏi về Thái hậu Nguyệt Khê?""Nguyệt Khê?" Lần này, Tiểu Thiên càng thêm kinh ngạc không nhỏ, chẳng lẽ Thái hậu cũng không thấy rồi? Mới vừa rồi Đóa Nhi không có nói nàng ngược lại không nghĩ tới điểm này, nếu như chuyện Thái Hoàng Thái Hậu mất tích cùng Thái hậu Nguyệt Khê có liên quan, thì chuyện lần này càng thêm nghiêm trọng.Nếu Hoàng Phủ Tấn biết là mẫu thân của mình bắt cóc Hoàng tổ mẫu, hắn phải chịu đựng thống khổ như thế nào đây? Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên nhíu mày lại.Tiểu Thiên đang sững sờ, thanh âm khinh thường của Nguyệt Nhi lại vang lên lần nữa, "Tốt lắm, nương nương còn phải nghĩ tới giúp hoàng thượng làm thế nào tìm được Thái Hoàng Thái Hậu đi, nô tỳ cũng không phụng bồi." Nói xong nàng ta xoay người chuẩn bị rời đi, hiện tại, sứ mạng của nàng ta ở lại trong cung cũng đã hoàn thành, là thời điểm cần phải trở về."Đứng lại!" Lời nói xong, Tiểu Thiên đã đến bên cạnh Nguyệt Nhi, động tác mau lẹ làm Nguyệt Nhi trong lòng cả kinh, lúc này tay Tiểu Thiên đã đếnbên cạnh bả vai Nguyệt Nhi, tay Nguyệt Nhi ôm vai phải nghiêng người một cái hất tay Tiểu Thiên ra. "Nói, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc ở nơi nào?" Tiểu Thiên đang cùng Nguyệt Nhi giao thủ trầm giọng mở miệng nói."Đừng hỏi ta, lời này ngươi nên đi hỏi Thái hậu Nguyệt Khê thì hơn" Nguyệt nhi trả lời có chút gấp, mặc dù nàng ta cũng đã biết hoàng hậu biết võ công nhưng không ngờ động tác của hoàng hậu nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng ta khó có thể tiếp chiêu.