“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 381
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Giao đấu một chút, Tiểu Thiên cũng đã nhìn ra, mặc dù Nguyệt Nhi khinh công không tệ nhưng võ công cũng không lợi hại. Nàng còn tưởng rằng Nguyệt Nhi có võ công lợi hại không kém.Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, muốn bắt Nguyệt Nhi là chuyện dễ dàng, chẳng qua là —— nàng ta có thể nguyện ý khai ra Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào sao?Mặc dù Thái Hoàng Thái Hậu mất tích nhất định là cùng Thái hậu có liên quan, nhưng là nàng dám khẳng định, Nguyệt Nhi nhất định biết Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào.Nguyệt Khê, tốt nhất ngươi đừng làm gì quá đáng với Thái Hoàng Thái Hậu, nếu không ngươi sẽ phải chịu sự thống khổ!Ở trong lòng Tiểu Thiên nghĩ như vậy nhưng nàng khó có thể tưởng tượng Hoàng Phủ Tấn khi biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào nữa.Nàng suy nghĩ, tinh thần cũng đi theo không tập trung lại.Thừa dịp nàng sơ hở, Nguyệt Nhi phi thân nhảy lên, đá một cước vào ngực nàng, cảm giác được chiêu của Nguyệt Nhi, Tiểu Thiên mới chợt phục hồi tinh thần lại, mặc dù đã né tránh, nhưng vẫn là bị Nguyệt Nhi đả thương trên bả vai, đau đớn truyền đến, cánh tay nàng không thể xuất thủ."Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không rảnh bồi ngài, cáo từ!" Khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh đắc ý, Nguyệt Nhi tung người nhảy một cái, biến mất trong màn đêm."Đáng chết!" Che bả vai, Tiểu Thiên thấp giọng mắng một tiếng, trong lòng không khỏi trách cứ mình. Cũng trách chính mình sơ suất quá, Nguyệt Nhi ngày ngày ở trước mặt nàng, nàng thế nhưng không nghĩ tới nàng ấy chính là do Như Mộng an bài!Nói như vậy, Như Mộng biết được chuyện của Hoàng Phủ Tấn, hơn nữa Như Mộng sớm đã biết thân phận nàng là hoàng hậu. Nói như vậy, Như Mộng sớm đã có chủ ý?Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng hơn là, chủ ý của các nàng ta cũng là do Thái hậu sắp đặt. Người đó vì tiểu nhi tử có thể ích kỷ tới trình độ nào nàng không dám tưởng tượng, nàng chẳng qua là không hy vọng hành động của Nguyệt Khê không làm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn tuyệt vọng. Dù sao, bà ấy còn là mẫu hậu của Tấn a.Thật ra thì, nàng vẫn tương đối lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn. Mặc dù hai người mấy ngày nay náo loạn không vui nhưng dù sao hắn cũng là người nàng yêu, nàng thế nào nhẫn tâm thấy hắn khổ sở?Thanh Âm cung ——"Như thế nào, có tìm được Thái Hoàng Thái Hậu hay không?""Hồi bẩm. . . . . . Hồi hoàng thượng, còn. . . . . . Vẫn không có." Cấm quân thống lĩnh xoa xoa trán đã đầy mồ hôi lạnh, căng thẳng hồi đáp.
Giao đấu một chút, Tiểu Thiên cũng đã nhìn ra, mặc dù Nguyệt Nhi khinh công không tệ nhưng võ công cũng không lợi hại. Nàng còn tưởng rằng Nguyệt Nhi có võ công lợi hại không kém.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, muốn bắt Nguyệt Nhi là chuyện dễ dàng, chẳng qua là —— nàng ta có thể nguyện ý khai ra Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào sao?
Mặc dù Thái Hoàng Thái Hậu mất tích nhất định là cùng Thái hậu có liên quan, nhưng là nàng dám khẳng định, Nguyệt Nhi nhất định biết Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào.
Nguyệt Khê, tốt nhất ngươi đừng làm gì quá đáng với Thái Hoàng Thái Hậu, nếu không ngươi sẽ phải chịu sự thống khổ!
Ở trong lòng Tiểu Thiên nghĩ như vậy nhưng nàng khó có thể tưởng tượng Hoàng Phủ Tấn khi biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Nàng suy nghĩ, tinh thần cũng đi theo không tập trung lại.
Thừa dịp nàng sơ hở, Nguyệt Nhi phi thân nhảy lên, đá một cước vào ngực nàng, cảm giác được chiêu của Nguyệt Nhi, Tiểu Thiên mới chợt phục hồi tinh thần lại, mặc dù đã né tránh, nhưng vẫn là bị Nguyệt Nhi đả thương trên bả vai, đau đớn truyền đến, cánh tay nàng không thể xuất thủ.
"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không rảnh bồi ngài, cáo từ!" Khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh đắc ý, Nguyệt Nhi tung người nhảy một cái, biến mất trong màn đêm.
"Đáng chết!" Che bả vai, Tiểu Thiên thấp giọng mắng một tiếng, trong lòng không khỏi trách cứ mình. Cũng trách chính mình sơ suất quá, Nguyệt Nhi ngày ngày ở trước mặt nàng, nàng thế nhưng không nghĩ tới nàng ấy chính là do Như Mộng an bài!
Nói như vậy, Như Mộng biết được chuyện của Hoàng Phủ Tấn, hơn nữa Như Mộng sớm đã biết thân phận nàng là hoàng hậu. Nói như vậy, Như Mộng sớm đã có chủ ý?
Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng hơn là, chủ ý của các nàng ta cũng là do Thái hậu sắp đặt. Người đó vì tiểu nhi tử có thể ích kỷ tới trình độ nào nàng không dám tưởng tượng, nàng chẳng qua là không hy vọng hành động của Nguyệt Khê không làm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn tuyệt vọng. Dù sao, bà ấy còn là mẫu hậu của Tấn a.
Thật ra thì, nàng vẫn tương đối lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn. Mặc dù hai người mấy ngày nay náo loạn không vui nhưng dù sao hắn cũng là người nàng yêu, nàng thế nào nhẫn tâm thấy hắn khổ sở?
Thanh Âm cung ——
"Như thế nào, có tìm được Thái Hoàng Thái Hậu hay không?"
"Hồi bẩm. . . . . . Hồi hoàng thượng, còn. . . . . . Vẫn không có." Cấm quân thống lĩnh xoa xoa trán đã đầy mồ hôi lạnh, căng thẳng hồi đáp.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Giao đấu một chút, Tiểu Thiên cũng đã nhìn ra, mặc dù Nguyệt Nhi khinh công không tệ nhưng võ công cũng không lợi hại. Nàng còn tưởng rằng Nguyệt Nhi có võ công lợi hại không kém.Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, muốn bắt Nguyệt Nhi là chuyện dễ dàng, chẳng qua là —— nàng ta có thể nguyện ý khai ra Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào sao?Mặc dù Thái Hoàng Thái Hậu mất tích nhất định là cùng Thái hậu có liên quan, nhưng là nàng dám khẳng định, Nguyệt Nhi nhất định biết Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào.Nguyệt Khê, tốt nhất ngươi đừng làm gì quá đáng với Thái Hoàng Thái Hậu, nếu không ngươi sẽ phải chịu sự thống khổ!Ở trong lòng Tiểu Thiên nghĩ như vậy nhưng nàng khó có thể tưởng tượng Hoàng Phủ Tấn khi biết chuyện này sẽ nghĩ như thế nào nữa.Nàng suy nghĩ, tinh thần cũng đi theo không tập trung lại.Thừa dịp nàng sơ hở, Nguyệt Nhi phi thân nhảy lên, đá một cước vào ngực nàng, cảm giác được chiêu của Nguyệt Nhi, Tiểu Thiên mới chợt phục hồi tinh thần lại, mặc dù đã né tránh, nhưng vẫn là bị Nguyệt Nhi đả thương trên bả vai, đau đớn truyền đến, cánh tay nàng không thể xuất thủ."Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không rảnh bồi ngài, cáo từ!" Khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh đắc ý, Nguyệt Nhi tung người nhảy một cái, biến mất trong màn đêm."Đáng chết!" Che bả vai, Tiểu Thiên thấp giọng mắng một tiếng, trong lòng không khỏi trách cứ mình. Cũng trách chính mình sơ suất quá, Nguyệt Nhi ngày ngày ở trước mặt nàng, nàng thế nhưng không nghĩ tới nàng ấy chính là do Như Mộng an bài!Nói như vậy, Như Mộng biết được chuyện của Hoàng Phủ Tấn, hơn nữa Như Mộng sớm đã biết thân phận nàng là hoàng hậu. Nói như vậy, Như Mộng sớm đã có chủ ý?Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng hơn là, chủ ý của các nàng ta cũng là do Thái hậu sắp đặt. Người đó vì tiểu nhi tử có thể ích kỷ tới trình độ nào nàng không dám tưởng tượng, nàng chẳng qua là không hy vọng hành động của Nguyệt Khê không làm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn tuyệt vọng. Dù sao, bà ấy còn là mẫu hậu của Tấn a.Thật ra thì, nàng vẫn tương đối lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn. Mặc dù hai người mấy ngày nay náo loạn không vui nhưng dù sao hắn cũng là người nàng yêu, nàng thế nào nhẫn tâm thấy hắn khổ sở?Thanh Âm cung ——"Như thế nào, có tìm được Thái Hoàng Thái Hậu hay không?""Hồi bẩm. . . . . . Hồi hoàng thượng, còn. . . . . . Vẫn không có." Cấm quân thống lĩnh xoa xoa trán đã đầy mồ hôi lạnh, căng thẳng hồi đáp.