Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 409

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Câu nói ngây thơ của Tiểu Dương Hi khiến Tiểu Thiên bật cười. Mặc dù đầy bụng khổ sở, nàng đối với lời của tiểu Dương Hi còn mang theo vài phần mơ ước. Gật đầu một cái, nàng đưa tay sờ sờ đầu tiểu Dương Hi, khẽ mỉm cười: "Ừ, Hi nhi nói đúng, hoàng huynh nhất định sẽ tỉnh lại." Nói đến đây, nước mắt của nàng lại trào ra một lần nữa.Nằm ở trên giường, ngón tay Hoàng Phủ Tấn khẽ bỗng nhúc nhích, vẻ mặt không còn mệt mỏi như lúc trước."Tỷ tỷ, ta đi về trước, mẫu hậu không thấy ta nhất định sẽ lại đi tìm a.""Ừ, được." Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Tiểu Thiên gật đầu một cái.Đợi sau khi tiểu Dương Hi đi, Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, lau đi những giọt nước mắt, cúi người tiến tới bên tai Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nói: "Tấn, ngươi nghe được không? Ta. . . . . . Chúng ta còn chưa sinh hài tử. Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ngươi nhất định phải tỉnh lại a! Tấn, ta van cầu ngươi a! Tấn, ngươi nghe được Thiên Thiên nói chuyện không? Tấn. . . . . ." thanh âm Tiểu Thiên càng phát ra nghẹn ngào, giọng nói cũng càng lúc càng kích động, từng giọt lệ nóng nhỏ xuống trên mặt Hoàng Phủ Tấn.Đôi môi Hoàng Phủ Tấn hơi mấp máy, dáng vẻ giống như là muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.Thanh Âm cung ——"Thái Hoàng Thái Hậu! Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê tựa như điên chạy vào trong Thanh Âm cung, thị vệ cũng không hề kéo bà ta.Bộ dạng bà ta khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trong điện nhíu mày không vui."Ngươi vẫn chưa đi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng liếc bà ta một cái, mở miệng nói."Thái Hoàng Thái Hậu, Hi nhi không thấy, con van cầu ngài, giúp con tìm Hi nhi một chút có được không? Ngài muốn trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngài giúp con tìm Hi nhi. Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, khóc đến cặp mắt sưng đỏ."Không thấy tiểu hoàng đế?" Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc, ở nơi này, tiểu hoàng đế làm sao vô duyên vô cớ không thấy."Vâng, con tìm hết cả Thanh Âm cung, tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy hắn." Nguyệt Khê càng nói càng kích động, trong mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hoàng, thân thể đều không ngừng run rẩy.

Câu nói ngây thơ của Tiểu Dương Hi khiến Tiểu Thiên bật cười. Mặc dù đầy bụng khổ sở, nàng đối với lời của tiểu Dương Hi còn mang theo vài phần mơ ước. Gật đầu một cái, nàng đưa tay sờ sờ đầu tiểu Dương Hi, khẽ mỉm cười: "Ừ, Hi nhi nói đúng, hoàng huynh nhất định sẽ tỉnh lại." Nói đến đây, nước mắt của nàng lại trào ra một lần nữa.

Nằm ở trên giường, ngón tay Hoàng Phủ Tấn khẽ bỗng nhúc nhích, vẻ mặt không còn mệt mỏi như lúc trước.

"Tỷ tỷ, ta đi về trước, mẫu hậu không thấy ta nhất định sẽ lại đi tìm a."

"Ừ, được." Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Tiểu Thiên gật đầu một cái.

Đợi sau khi tiểu Dương Hi đi, Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, lau đi những giọt nước mắt, cúi người tiến tới bên tai Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nói: "Tấn, ngươi nghe được không? Ta. . . . . . Chúng ta còn chưa sinh hài tử. Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ngươi nhất định phải tỉnh lại a! Tấn, ta van cầu ngươi a! Tấn, ngươi nghe được Thiên Thiên nói chuyện không? Tấn. . . . . ." thanh âm Tiểu Thiên càng phát ra nghẹn ngào, giọng nói cũng càng lúc càng kích động, từng giọt lệ nóng nhỏ xuống trên mặt Hoàng Phủ Tấn.

Đôi môi Hoàng Phủ Tấn hơi mấp máy, dáng vẻ giống như là muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.

Thanh Âm cung ——

"Thái Hoàng Thái Hậu! Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê tựa như điên chạy vào trong Thanh Âm cung, thị vệ cũng không hề kéo bà ta.

Bộ dạng bà ta khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trong điện nhíu mày không vui.

"Ngươi vẫn chưa đi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng liếc bà ta một cái, mở miệng nói.

"Thái Hoàng Thái Hậu, Hi nhi không thấy, con van cầu ngài, giúp con tìm Hi nhi một chút có được không? Ngài muốn trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngài giúp con tìm Hi nhi. Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, khóc đến cặp mắt sưng đỏ.

"Không thấy tiểu hoàng đế?" Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc, ở nơi này, tiểu hoàng đế làm sao vô duyên vô cớ không thấy.

"Vâng, con tìm hết cả Thanh Âm cung, tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy hắn." Nguyệt Khê càng nói càng kích động, trong mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hoàng, thân thể đều không ngừng run rẩy.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Câu nói ngây thơ của Tiểu Dương Hi khiến Tiểu Thiên bật cười. Mặc dù đầy bụng khổ sở, nàng đối với lời của tiểu Dương Hi còn mang theo vài phần mơ ước. Gật đầu một cái, nàng đưa tay sờ sờ đầu tiểu Dương Hi, khẽ mỉm cười: "Ừ, Hi nhi nói đúng, hoàng huynh nhất định sẽ tỉnh lại." Nói đến đây, nước mắt của nàng lại trào ra một lần nữa.Nằm ở trên giường, ngón tay Hoàng Phủ Tấn khẽ bỗng nhúc nhích, vẻ mặt không còn mệt mỏi như lúc trước."Tỷ tỷ, ta đi về trước, mẫu hậu không thấy ta nhất định sẽ lại đi tìm a.""Ừ, được." Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Tiểu Thiên gật đầu một cái.Đợi sau khi tiểu Dương Hi đi, Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, lau đi những giọt nước mắt, cúi người tiến tới bên tai Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nói: "Tấn, ngươi nghe được không? Ta. . . . . . Chúng ta còn chưa sinh hài tử. Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ngươi nhất định phải tỉnh lại a! Tấn, ta van cầu ngươi a! Tấn, ngươi nghe được Thiên Thiên nói chuyện không? Tấn. . . . . ." thanh âm Tiểu Thiên càng phát ra nghẹn ngào, giọng nói cũng càng lúc càng kích động, từng giọt lệ nóng nhỏ xuống trên mặt Hoàng Phủ Tấn.Đôi môi Hoàng Phủ Tấn hơi mấp máy, dáng vẻ giống như là muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.Thanh Âm cung ——"Thái Hoàng Thái Hậu! Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê tựa như điên chạy vào trong Thanh Âm cung, thị vệ cũng không hề kéo bà ta.Bộ dạng bà ta khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trong điện nhíu mày không vui."Ngươi vẫn chưa đi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng liếc bà ta một cái, mở miệng nói."Thái Hoàng Thái Hậu, Hi nhi không thấy, con van cầu ngài, giúp con tìm Hi nhi một chút có được không? Ngài muốn trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngài giúp con tìm Hi nhi. Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, khóc đến cặp mắt sưng đỏ."Không thấy tiểu hoàng đế?" Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc, ở nơi này, tiểu hoàng đế làm sao vô duyên vô cớ không thấy."Vâng, con tìm hết cả Thanh Âm cung, tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy hắn." Nguyệt Khê càng nói càng kích động, trong mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hoàng, thân thể đều không ngừng run rẩy.

Chương 409