“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 410
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ kia, trán vì trước đó không ngừng dập đầu mà trở nên sưng tím. Bà ta lúc này thoạt nhìn vừa đáng thương nhỏ bé, làm cho lão nhân gia bà không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn."Ngươi trước đứng lên đi, Ai gia phái người đi tìm tiểu hoàng đế về cho ngươi.""Cám ơn! Cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu! Cám ơn!" Nguyệt Khê liên tục không ngừng chấm nước mắt, trong mắt mang theo vài phần áy náy cùng cảm kích.Bà ta run rẩy từ trên đất đứng lên, đang muốn tính toán tiếp tục đi ra ngoài tìm tiểu Dương Hi thì ngoài cửa đại điện, vang lên thanh âm non nớt của tiểu Dương Hi."Mẫu hậu!""Hi. . . . . . Hi nhi?" Nguyệt Khê không dám tin quay đầu lại, thấy tiểu Dương Hi nháy cặp mắt to đen nhánh đứng ở cửa đại điện, bà ta đột nhiên có một loại vui sướng. Không kịp suy nghĩ nhiều, bà ta vọt tới trước mặt tiểu Dương Hi, đem hắn ôm vào lòng thật chặc, "Hi Nhi, con hù chết mẫu hậu rồi, con đã đi đâu, mẫu hậu thật sự sợ đã mất con rồi!""Nhi thần đi thăm hoàng huynh ."Tiểu Dương Hi trả lời khiến Nguyệt Khê cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Lạc Thủy đều sửng sốt."Con. . . . . . Con đi thăm hoàng huynh rồi?" Nguyệt Khê không thể tin được nhìn tiểu Dương Hi, "Bọn họ để cho con đi vào sao?""Vâng, hoàng hậu tỷ tỷ cho nhi thần vào thăm hoàng huynh." Tiểu Dương Hi đơn giản trả lời một phen, bỏ quên lúc mình ở cửa bị bọn thị vệ khi dễ.Nguyệt Khê tỏ vẻ sợ hãi nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu một cái, ngập ngừng mở miệng hỏi tiểu Dương Hi, "Hi nhi, hoàng huynh. . . . . . Thương thế c*̉a hoàng huynh con ra sao rồi?""À. . . . . ." Tiểu Dương Hi nhíu mày, thoạt nhìn rất trầm trọng, "Con thấy thương thế của hoàng huynh rất nghiêm trọng, không biết lúc nào thì có thể tỉnh, nếu có Ám Dạ sư phụ ở đây thì thật tốt."Tiểu Dương Hi đắc ý trả lời. Nguyệt Khê nhớ lại thời điểm ngày đó nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu từ bên trong nước Tịch Huyễn lao ra, bà tận mắt thấy Tấn nhi ở bên cạnh hoàng hậu, liều mạng che chở hoàng hậu, ngực bị tên bắn trúng, còn cố gắng cùng quân địch giao thủ thật lâu. Cũng bởi vì như thế, thương thế của hắn mới trở nên nghiêm trọng như thế.Tấn nhi đúng là hảo hài tử, những năm này, tuy nàng làm mẫu hậu nhưng không dạy dỗ hắn. Bọn họ nói đúng, nàng hoàn toàn cũng không xứng là một mẫu hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ kia, trán vì trước đó không ngừng dập đầu mà trở nên sưng tím. Bà ta lúc này thoạt nhìn vừa đáng thương nhỏ bé, làm cho lão nhân gia bà không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn.
"Ngươi trước đứng lên đi, Ai gia phái người đi tìm tiểu hoàng đế về cho ngươi."
"Cám ơn! Cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu! Cám ơn!" Nguyệt Khê liên tục không ngừng chấm nước mắt, trong mắt mang theo vài phần áy náy cùng cảm kích.
Bà ta run rẩy từ trên đất đứng lên, đang muốn tính toán tiếp tục đi ra ngoài tìm tiểu Dương Hi thì ngoài cửa đại điện, vang lên thanh âm non nớt của tiểu Dương Hi.
"Mẫu hậu!"
"Hi. . . . . . Hi nhi?" Nguyệt Khê không dám tin quay đầu lại, thấy tiểu Dương Hi nháy cặp mắt to đen nhánh đứng ở cửa đại điện, bà ta đột nhiên có một loại vui sướng. Không kịp suy nghĩ nhiều, bà ta vọt tới trước mặt tiểu Dương Hi, đem hắn ôm vào lòng thật chặc, "Hi Nhi, con hù chết mẫu hậu rồi, con đã đi đâu, mẫu hậu thật sự sợ đã mất con rồi!"
"Nhi thần đi thăm hoàng huynh ."
Tiểu Dương Hi trả lời khiến Nguyệt Khê cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Lạc Thủy đều sửng sốt.
"Con. . . . . . Con đi thăm hoàng huynh rồi?" Nguyệt Khê không thể tin được nhìn tiểu Dương Hi, "Bọn họ để cho con đi vào sao?"
"Vâng, hoàng hậu tỷ tỷ cho nhi thần vào thăm hoàng huynh." Tiểu Dương Hi đơn giản trả lời một phen, bỏ quên lúc mình ở cửa bị bọn thị vệ khi dễ.
Nguyệt Khê tỏ vẻ sợ hãi nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu một cái, ngập ngừng mở miệng hỏi tiểu Dương Hi, "Hi nhi, hoàng huynh. . . . . . Thương thế c*̉a hoàng huynh con ra sao rồi?"
"À. . . . . ." Tiểu Dương Hi nhíu mày, thoạt nhìn rất trầm trọng, "Con thấy thương thế của hoàng huynh rất nghiêm trọng, không biết lúc nào thì có thể tỉnh, nếu có Ám Dạ sư phụ ở đây thì thật tốt."
Tiểu Dương Hi đắc ý trả lời. Nguyệt Khê nhớ lại thời điểm ngày đó nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu từ bên trong nước Tịch Huyễn lao ra, bà tận mắt thấy Tấn nhi ở bên cạnh hoàng hậu, liều mạng che chở hoàng hậu, ngực bị tên bắn trúng, còn cố gắng cùng quân địch giao thủ thật lâu. Cũng bởi vì như thế, thương thế của hắn mới trở nên nghiêm trọng như thế.
Tấn nhi đúng là hảo hài tử, những năm này, tuy nàng làm mẫu hậu nhưng không dạy dỗ hắn. Bọn họ nói đúng, nàng hoàn toàn cũng không xứng là một mẫu hậu.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ kia, trán vì trước đó không ngừng dập đầu mà trở nên sưng tím. Bà ta lúc này thoạt nhìn vừa đáng thương nhỏ bé, làm cho lão nhân gia bà không nhịn được nổi lên lòng trắc ẩn."Ngươi trước đứng lên đi, Ai gia phái người đi tìm tiểu hoàng đế về cho ngươi.""Cám ơn! Cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu! Cám ơn!" Nguyệt Khê liên tục không ngừng chấm nước mắt, trong mắt mang theo vài phần áy náy cùng cảm kích.Bà ta run rẩy từ trên đất đứng lên, đang muốn tính toán tiếp tục đi ra ngoài tìm tiểu Dương Hi thì ngoài cửa đại điện, vang lên thanh âm non nớt của tiểu Dương Hi."Mẫu hậu!""Hi. . . . . . Hi nhi?" Nguyệt Khê không dám tin quay đầu lại, thấy tiểu Dương Hi nháy cặp mắt to đen nhánh đứng ở cửa đại điện, bà ta đột nhiên có một loại vui sướng. Không kịp suy nghĩ nhiều, bà ta vọt tới trước mặt tiểu Dương Hi, đem hắn ôm vào lòng thật chặc, "Hi Nhi, con hù chết mẫu hậu rồi, con đã đi đâu, mẫu hậu thật sự sợ đã mất con rồi!""Nhi thần đi thăm hoàng huynh ."Tiểu Dương Hi trả lời khiến Nguyệt Khê cùng Thái Hoàng Thái Hậu và Lạc Thủy đều sửng sốt."Con. . . . . . Con đi thăm hoàng huynh rồi?" Nguyệt Khê không thể tin được nhìn tiểu Dương Hi, "Bọn họ để cho con đi vào sao?""Vâng, hoàng hậu tỷ tỷ cho nhi thần vào thăm hoàng huynh." Tiểu Dương Hi đơn giản trả lời một phen, bỏ quên lúc mình ở cửa bị bọn thị vệ khi dễ.Nguyệt Khê tỏ vẻ sợ hãi nhìn sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu một cái, ngập ngừng mở miệng hỏi tiểu Dương Hi, "Hi nhi, hoàng huynh. . . . . . Thương thế c*̉a hoàng huynh con ra sao rồi?""À. . . . . ." Tiểu Dương Hi nhíu mày, thoạt nhìn rất trầm trọng, "Con thấy thương thế của hoàng huynh rất nghiêm trọng, không biết lúc nào thì có thể tỉnh, nếu có Ám Dạ sư phụ ở đây thì thật tốt."Tiểu Dương Hi đắc ý trả lời. Nguyệt Khê nhớ lại thời điểm ngày đó nàng cùng Thái Hoàng Thái Hậu từ bên trong nước Tịch Huyễn lao ra, bà tận mắt thấy Tấn nhi ở bên cạnh hoàng hậu, liều mạng che chở hoàng hậu, ngực bị tên bắn trúng, còn cố gắng cùng quân địch giao thủ thật lâu. Cũng bởi vì như thế, thương thế của hắn mới trở nên nghiêm trọng như thế.Tấn nhi đúng là hảo hài tử, những năm này, tuy nàng làm mẫu hậu nhưng không dạy dỗ hắn. Bọn họ nói đúng, nàng hoàn toàn cũng không xứng là một mẫu hậu.