Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 415

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Khi hắn trong cơn hôn mê, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ bi thương Tiểu Thiên, cặp mắt bất lực nhìn về phía hắn, nàng cần hắn bảo vệ. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh hắn trừ Phúc Quý, lại không hề thấy bóng dáng của Tiểu Thiên, dọa cho cả trái tim hắn sợ đến mức nhói lên. Nghe Phúc Quý nói nàng vừa rời đi, hắn vẫn không yên lòng, kéo vết thương vẫn chưa khép lại không bao lâu chạy ra khỏi Vân Tiêu cung, tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Thiên .Lúc đến ngự hoa viên, mới nhìn thấy cô bé ngốc này té lăn trên đất, thân thể nhỏ bé co rúc trên mặt đất khóc thương tâm đến như vậy, bóng lưng nhỏ xinh run rẩy bất lực làm người ta đau lòng.Tiểu Thiên chôn ở trên vai hắn gương mặt ngẩng lên từ trên người hắn, cặp mắt thủy chung vẫn hàm chứa nước mắt, thoáng một cái chớp mắt, nước mắt sẽ rơi ra khỏi hốc mắt, đôi môi vẫn luôn run rẩy mang theo nhàn nhạt tê dại, hai tay run run lau gương mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, nàng khó khăn mở miệng nói: "Ta. . . . . . Ta chờ ngươi mạnh khỏe đã lâu, chờ. . . . . . Chờ thật sự quá mệt mỏi mệt, ta. . . . . ."Lời của nàng bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn ngăn chận lại, không cần phải nói gì nữa, tất cả đều nhờ nụ hôn này nói thay những lời nói tận đáy lòng.Hai tay hắn ôm lấy gương mặt mềm mại của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hôn rất nhẹ, rất nhu, lại tràn đầy thâm tình.Một lúc lâu sau, hắn mới không đành lòng buông nàng ra, trên mặt Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, hô hấp bởi vì nụ hôn mới vừa rồi này mà trở nên có chút dồn dập.Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt của Tiểu Thiên, nhìn về phía nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Về sau không cho phép nàng khóc, biết không?""Vâng." Nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nặng nề gật đầu một cái, trong lòng âm thầm cảm kích đối với lão thiên, lão thiên rốt cục đã cho Tấn tỉnh."Mau đứng lên, đừng ngồi đó nữa, đứng lên nào." Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, đưa tay đem Tiểu Thiên kéo lên, vết thương bởi vì cử động nho nhỏ này làm đau đớn, làm cho hắn không tự chủ được khẽ nhíu mày."Thế nào? Có phải thương thế của chàng. . .""Không sao, đừng lo lắng!" Nhìn thấy nét hoảng sợ trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng trấn an nàng, hắn biết nàng sợ, cho nên hắn sẽ tận lực không biểu hiện ở trước mặt nàng, cho dù lúc này ngực của hắn đau rất lợi hại.

Khi hắn trong cơn hôn mê, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ bi thương Tiểu Thiên, cặp mắt bất lực nhìn về phía hắn, nàng cần hắn bảo vệ. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh hắn trừ Phúc Quý, lại không hề thấy bóng dáng của Tiểu Thiên, dọa cho cả trái tim hắn sợ đến mức nhói lên. Nghe Phúc Quý nói nàng vừa rời đi, hắn vẫn không yên lòng, kéo vết thương vẫn chưa khép lại không bao lâu chạy ra khỏi Vân Tiêu cung, tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Thiên .

Lúc đến ngự hoa viên, mới nhìn thấy cô bé ngốc này té lăn trên đất, thân thể nhỏ bé co rúc trên mặt đất khóc thương tâm đến như vậy, bóng lưng nhỏ xinh run rẩy bất lực làm người ta đau lòng.

Tiểu Thiên chôn ở trên vai hắn gương mặt ngẩng lên từ trên người hắn, cặp mắt thủy chung vẫn hàm chứa nước mắt, thoáng một cái chớp mắt, nước mắt sẽ rơi ra khỏi hốc mắt, đôi môi vẫn luôn run rẩy mang theo nhàn nhạt tê dại, hai tay run run lau gương mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, nàng khó khăn mở miệng nói: "Ta. . . . . . Ta chờ ngươi mạnh khỏe đã lâu, chờ. . . . . . Chờ thật sự quá mệt mỏi mệt, ta. . . . . ."

Lời của nàng bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn ngăn chận lại, không cần phải nói gì nữa, tất cả đều nhờ nụ hôn này nói thay những lời nói tận đáy lòng.

Hai tay hắn ôm lấy gương mặt mềm mại của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hôn rất nhẹ, rất nhu, lại tràn đầy thâm tình.

Một lúc lâu sau, hắn mới không đành lòng buông nàng ra, trên mặt Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, hô hấp bởi vì nụ hôn mới vừa rồi này mà trở nên có chút dồn dập.

Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt của Tiểu Thiên, nhìn về phía nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Về sau không cho phép nàng khóc, biết không?"

"Vâng." Nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nặng nề gật đầu một cái, trong lòng âm thầm cảm kích đối với lão thiên, lão thiên rốt cục đã cho Tấn tỉnh.

"Mau đứng lên, đừng ngồi đó nữa, đứng lên nào." Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, đưa tay đem Tiểu Thiên kéo lên, vết thương bởi vì cử động nho nhỏ này làm đau đớn, làm cho hắn không tự chủ được khẽ nhíu mày.

"Thế nào? Có phải thương thế của chàng. . ."

"Không sao, đừng lo lắng!" Nhìn thấy nét hoảng sợ trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng trấn an nàng, hắn biết nàng sợ, cho nên hắn sẽ tận lực không biểu hiện ở trước mặt nàng, cho dù lúc này ngực của hắn đau rất lợi hại.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Khi hắn trong cơn hôn mê, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ bi thương Tiểu Thiên, cặp mắt bất lực nhìn về phía hắn, nàng cần hắn bảo vệ. Nhưng khi tỉnh lại, bên cạnh hắn trừ Phúc Quý, lại không hề thấy bóng dáng của Tiểu Thiên, dọa cho cả trái tim hắn sợ đến mức nhói lên. Nghe Phúc Quý nói nàng vừa rời đi, hắn vẫn không yên lòng, kéo vết thương vẫn chưa khép lại không bao lâu chạy ra khỏi Vân Tiêu cung, tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Thiên .Lúc đến ngự hoa viên, mới nhìn thấy cô bé ngốc này té lăn trên đất, thân thể nhỏ bé co rúc trên mặt đất khóc thương tâm đến như vậy, bóng lưng nhỏ xinh run rẩy bất lực làm người ta đau lòng.Tiểu Thiên chôn ở trên vai hắn gương mặt ngẩng lên từ trên người hắn, cặp mắt thủy chung vẫn hàm chứa nước mắt, thoáng một cái chớp mắt, nước mắt sẽ rơi ra khỏi hốc mắt, đôi môi vẫn luôn run rẩy mang theo nhàn nhạt tê dại, hai tay run run lau gương mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, nàng khó khăn mở miệng nói: "Ta. . . . . . Ta chờ ngươi mạnh khỏe đã lâu, chờ. . . . . . Chờ thật sự quá mệt mỏi mệt, ta. . . . . ."Lời của nàng bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn ngăn chận lại, không cần phải nói gì nữa, tất cả đều nhờ nụ hôn này nói thay những lời nói tận đáy lòng.Hai tay hắn ôm lấy gương mặt mềm mại của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hôn rất nhẹ, rất nhu, lại tràn đầy thâm tình.Một lúc lâu sau, hắn mới không đành lòng buông nàng ra, trên mặt Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, hô hấp bởi vì nụ hôn mới vừa rồi này mà trở nên có chút dồn dập.Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt của Tiểu Thiên, nhìn về phía nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Về sau không cho phép nàng khóc, biết không?""Vâng." Nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nặng nề gật đầu một cái, trong lòng âm thầm cảm kích đối với lão thiên, lão thiên rốt cục đã cho Tấn tỉnh."Mau đứng lên, đừng ngồi đó nữa, đứng lên nào." Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, đưa tay đem Tiểu Thiên kéo lên, vết thương bởi vì cử động nho nhỏ này làm đau đớn, làm cho hắn không tự chủ được khẽ nhíu mày."Thế nào? Có phải thương thế của chàng. . .""Không sao, đừng lo lắng!" Nhìn thấy nét hoảng sợ trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng trấn an nàng, hắn biết nàng sợ, cho nên hắn sẽ tận lực không biểu hiện ở trước mặt nàng, cho dù lúc này ngực của hắn đau rất lợi hại.

Chương 415