“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 416
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Tấn, chúng ta không nên ở nơi này, ta đỡ chàng về nhé." Nàng biết Hoàng Phủ Tấn đang cố nén, vội bước lên đỡ hắn, đi về hướng Vân Tiêu cung."Được." Che vết thương, Hoàng Phủ Tấn thuận theo gật đầu, trên thực tế, ngực của hắn quả thật vô cùng đau đớn, lúc chạy ra đã rõ ràng phải làm động tới vết thương, hơn nữa động tác kịch liệt lúc kéo Tiểu Thiên mới vừa rồi đã làm cho hắn cảm giác được vết thương có chút rách ra.Bên trong Vân Tiêu cung, Phúc Quý đã bưng thuốc đứng chờ ở nơi đó, Hoàng Phủ Tấn vừa tỉnh, hắn cũng đã để cho người làm chuẩn bị thuốc, thấy Tiểu Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn trở lại, hắn lập tức nghênh đón, đã bớt hẳn vẻ nghiêm trọng nặng nề lúc trước, lúc này hắn đã có thêm mấy phần hưng phấn dị thường, Hoàng chủ tử nhà hắn cuối cùng là đã tỉnh lại, giữa hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương rốt cục có thể không còn chịu đựng đau khổ nữa rồi."Hoàng thượng, thuốc đã chuẩn bị xong, ngài hãy uống đi.""Ừ, để đó đi, ngươi đi xuống trước, trẫm muốn cùng hoàng hậu nói chuyện một lát." Hoàng Phủ Tấn nhìn Phúc Quý khoát tay áo, mở miệng nói."Dạ, nô tài cáo lui!" Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Phúc Quý dĩ nhiên là rất thức thời lui xuống, hắn nên tạo thêm khoảng không gian chung đụng cho hoàng thượng cùng nương nương nhiều hơn, nói không chừng không bao lâu sau, tiểu hoàng tử hoặc là Tiểu công chúa sẽ ra đời .Nghĩ tới đây, Phúc Quý mặt mày hớn hở, kể từ khi hoàng thượng bị thương hôn mê đến bây giờ, tâm tình của hắn chưa từng có thoải mái đến như vậy."Mau đưa thuốc uống đi." Tiểu Thiên bước đến, bưng chén thuốc Phúc Quý đặt ở trên bàn, đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, lại bị Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, sau đó cười nhẹ đặt lại trên bàn."Uống nhanh đi!" Thấy Hoàng Phủ Tấn đem thuốc lại đặt lên bàn lần nữa, Tiểu Thiên nóng nảy, lại muốn bưng thuốc lên một lần nữa, lại bị Hoàng Phủ Tấn ngăn lại."Thiên Thiên, đừng vội." Hoàng Phủ Tấn đưa tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Thiên , cúi người nhìn nàng, nhẹ nhàng chớp mắt một cái"Chuyện uống thuốc tại sao có thể không vội chứ, uống nhanh đi." Không để ý tới nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên bưng thuốc lên, lại một lần nữa đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, trên tay không có bất kỳ động tác gì, một lúc lâu sau, hắn mới gật đầu một cái, "Được rồi, vậy nàng đút cho ta."
"Tấn, chúng ta không nên ở nơi này, ta đỡ chàng về nhé." Nàng biết Hoàng Phủ Tấn đang cố nén, vội bước lên đỡ hắn, đi về hướng Vân Tiêu cung.
"Được." Che vết thương, Hoàng Phủ Tấn thuận theo gật đầu, trên thực tế, ngực của hắn quả thật vô cùng đau đớn, lúc chạy ra đã rõ ràng phải làm động tới vết thương, hơn nữa động tác kịch liệt lúc kéo Tiểu Thiên mới vừa rồi đã làm cho hắn cảm giác được vết thương có chút rách ra.
Bên trong Vân Tiêu cung, Phúc Quý đã bưng thuốc đứng chờ ở nơi đó, Hoàng Phủ Tấn vừa tỉnh, hắn cũng đã để cho người làm chuẩn bị thuốc, thấy Tiểu Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn trở lại, hắn lập tức nghênh đón, đã bớt hẳn vẻ nghiêm trọng nặng nề lúc trước, lúc này hắn đã có thêm mấy phần hưng phấn dị thường, Hoàng chủ tử nhà hắn cuối cùng là đã tỉnh lại, giữa hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương rốt cục có thể không còn chịu đựng đau khổ nữa rồi.
"Hoàng thượng, thuốc đã chuẩn bị xong, ngài hãy uống đi."
"Ừ, để đó đi, ngươi đi xuống trước, trẫm muốn cùng hoàng hậu nói chuyện một lát." Hoàng Phủ Tấn nhìn Phúc Quý khoát tay áo, mở miệng nói.
"Dạ, nô tài cáo lui!" Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Phúc Quý dĩ nhiên là rất thức thời lui xuống, hắn nên tạo thêm khoảng không gian chung đụng cho hoàng thượng cùng nương nương nhiều hơn, nói không chừng không bao lâu sau, tiểu hoàng tử hoặc là Tiểu công chúa sẽ ra đời .
Nghĩ tới đây, Phúc Quý mặt mày hớn hở, kể từ khi hoàng thượng bị thương hôn mê đến bây giờ, tâm tình của hắn chưa từng có thoải mái đến như vậy.
"Mau đưa thuốc uống đi." Tiểu Thiên bước đến, bưng chén thuốc Phúc Quý đặt ở trên bàn, đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, lại bị Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, sau đó cười nhẹ đặt lại trên bàn.
"Uống nhanh đi!" Thấy Hoàng Phủ Tấn đem thuốc lại đặt lên bàn lần nữa, Tiểu Thiên nóng nảy, lại muốn bưng thuốc lên một lần nữa, lại bị Hoàng Phủ Tấn ngăn lại.
"Thiên Thiên, đừng vội." Hoàng Phủ Tấn đưa tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Thiên , cúi người nhìn nàng, nhẹ nhàng chớp mắt một cái
"Chuyện uống thuốc tại sao có thể không vội chứ, uống nhanh đi." Không để ý tới nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên bưng thuốc lên, lại một lần nữa đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, trên tay không có bất kỳ động tác gì, một lúc lâu sau, hắn mới gật đầu một cái, "Được rồi, vậy nàng đút cho ta."
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Tấn, chúng ta không nên ở nơi này, ta đỡ chàng về nhé." Nàng biết Hoàng Phủ Tấn đang cố nén, vội bước lên đỡ hắn, đi về hướng Vân Tiêu cung."Được." Che vết thương, Hoàng Phủ Tấn thuận theo gật đầu, trên thực tế, ngực của hắn quả thật vô cùng đau đớn, lúc chạy ra đã rõ ràng phải làm động tới vết thương, hơn nữa động tác kịch liệt lúc kéo Tiểu Thiên mới vừa rồi đã làm cho hắn cảm giác được vết thương có chút rách ra.Bên trong Vân Tiêu cung, Phúc Quý đã bưng thuốc đứng chờ ở nơi đó, Hoàng Phủ Tấn vừa tỉnh, hắn cũng đã để cho người làm chuẩn bị thuốc, thấy Tiểu Thiên đỡ Hoàng Phủ Tấn trở lại, hắn lập tức nghênh đón, đã bớt hẳn vẻ nghiêm trọng nặng nề lúc trước, lúc này hắn đã có thêm mấy phần hưng phấn dị thường, Hoàng chủ tử nhà hắn cuối cùng là đã tỉnh lại, giữa hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương rốt cục có thể không còn chịu đựng đau khổ nữa rồi."Hoàng thượng, thuốc đã chuẩn bị xong, ngài hãy uống đi.""Ừ, để đó đi, ngươi đi xuống trước, trẫm muốn cùng hoàng hậu nói chuyện một lát." Hoàng Phủ Tấn nhìn Phúc Quý khoát tay áo, mở miệng nói."Dạ, nô tài cáo lui!" Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Phúc Quý dĩ nhiên là rất thức thời lui xuống, hắn nên tạo thêm khoảng không gian chung đụng cho hoàng thượng cùng nương nương nhiều hơn, nói không chừng không bao lâu sau, tiểu hoàng tử hoặc là Tiểu công chúa sẽ ra đời .Nghĩ tới đây, Phúc Quý mặt mày hớn hở, kể từ khi hoàng thượng bị thương hôn mê đến bây giờ, tâm tình của hắn chưa từng có thoải mái đến như vậy."Mau đưa thuốc uống đi." Tiểu Thiên bước đến, bưng chén thuốc Phúc Quý đặt ở trên bàn, đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, lại bị Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, sau đó cười nhẹ đặt lại trên bàn."Uống nhanh đi!" Thấy Hoàng Phủ Tấn đem thuốc lại đặt lên bàn lần nữa, Tiểu Thiên nóng nảy, lại muốn bưng thuốc lên một lần nữa, lại bị Hoàng Phủ Tấn ngăn lại."Thiên Thiên, đừng vội." Hoàng Phủ Tấn đưa tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Thiên , cúi người nhìn nàng, nhẹ nhàng chớp mắt một cái"Chuyện uống thuốc tại sao có thể không vội chứ, uống nhanh đi." Không để ý tới nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên bưng thuốc lên, lại một lần nữa đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, trên tay không có bất kỳ động tác gì, một lúc lâu sau, hắn mới gật đầu một cái, "Được rồi, vậy nàng đút cho ta."