Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 487

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Dạ, nô tài đáng chết!" Phúc Quý không dám nói gì nữa, hắn cũng biết, cho dù hắn nói thế nào, hoàng thượng cũng sẽ không thay đổi chủ ý .Nhưng khiến hắn vui mừng chính là, ít nhất hoàng thượng còn mang theo hắn, dọc đường đi hắn có thể chiếu cố ăn uống, cuộc sống hàng ngày của hoàng thượng. Quan trọng hơn là, từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng học võ, hắn cũng học võ, khi tất yếu, hắn còn có thể bảo vệ hoàng thượng. Ít nhất có hắn đi theo bên cạnh hoàng thượng, sẽ không khiến Thành Thiên trong cung quá lo lắng an nguy hoàng thượng.‘Thiên Thiên, trẫm nhất định phải tìm được nàng, đến lúc đó, nàng đối phó với trẫm thế nào cũng được!’Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng tự nói thêm một câu.Nhạc Lăng thành ——"Thiếu gia, chúng ta đã đi mười mấy dặm đường rồi, dân chúng xung quanh cũng đã hỏi, ngài ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi." Đi qua tiệm cơm Tiểu Thiên ngày đó ăn thì Phúc Quý mở miệng nói. Đứng bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gầy gò đi, Phúc Quý cũng đau lòng được ngay, từ nhỏ đến lớn đi theo hoàng thượng, mặc dù hoàng thượng bình thường mặt lạnh, nhưng cũng chưa từng thấy hắn tiều tụy như vậy.Ai ~~ Tình yêu đúng là giày vò, dù sao hắn cũng không hiểu, tóm lại, hiện tại hắn chỉ hy vọng ông trời đừng hành hạ hoàng thượng cùng nương nương nữa."Công tử, cần gì sao?" Tiểu nhị ngày đó chiêu đãi Tiểu Thiên thấy hai người Hoàng Phủ Tấn vào cửa, liền lập tức tiến lên đón, mệt mỏi trên mặt Hoàng Phủ Tấn tiểu nhị cũng nhìn ra, vậy nhưng vẫn khó nén khí chất quý tộc trên người, hắn đoán chừng vị công tử trước mắt này cũng là quan lại quyền quý đi.Gần đây vận khí thật tốt, hắn tiếp đãi đều là người có tiền, cả vị cô nương lần trước kia, bất quá lại nghe thấy vị đại nhân kia gọi nàng là Hoàng hậu nương nương, làm hắn giật mình, khó trách cô nương kia ra tay xa xỉ như vậy, nguyên lai là Hoàng hậu nương nương a.Nhưng là hắn vẫn không hiểu Hoàng hậu nương nương làm sao lại rời cung ra ngoài, hoàng thượng còn phái đại nội cấm quân ra ngoài tìm, nhìn Hoàng hậu nương nương lúc ấy bộ dáng khẩn trương, tám phần là đã làm cái gì để hoàng thượng mất hứng, mới trốn ra ngoài cung.Tiểu nhị trong lòng suy đoán như vậy, còn gật gật cái đầu."Tùy tiện đi." Hoàng Phủ Tấn tâm tình không có bao nhiêu mà hồi đáp, hiện tại coi như có cho ăn thịt thần tiên, hắn cũng cảm thấy không đói bụng .

"Dạ, nô tài đáng chết!" Phúc Quý không dám nói gì nữa, hắn cũng biết, cho dù hắn nói thế nào, hoàng thượng cũng sẽ không thay đổi chủ ý .

Nhưng khiến hắn vui mừng chính là, ít nhất hoàng thượng còn mang theo hắn, dọc đường đi hắn có thể chiếu cố ăn uống, cuộc sống hàng ngày của hoàng thượng. Quan trọng hơn là, từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng học võ, hắn cũng học võ, khi tất yếu, hắn còn có thể bảo vệ hoàng thượng. Ít nhất có hắn đi theo bên cạnh hoàng thượng, sẽ không khiến Thành Thiên trong cung quá lo lắng an nguy hoàng thượng.

‘Thiên Thiên, trẫm nhất định phải tìm được nàng, đến lúc đó, nàng đối phó với trẫm thế nào cũng được!’

Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng tự nói thêm một câu.

Nhạc Lăng thành ——

"Thiếu gia, chúng ta đã đi mười mấy dặm đường rồi, dân chúng xung quanh cũng đã hỏi, ngài ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi." Đi qua tiệm cơm Tiểu Thiên ngày đó ăn thì Phúc Quý mở miệng nói. Đứng bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gầy gò đi, Phúc Quý cũng đau lòng được ngay, từ nhỏ đến lớn đi theo hoàng thượng, mặc dù hoàng thượng bình thường mặt lạnh, nhưng cũng chưa từng thấy hắn tiều tụy như vậy.

Ai ~~ Tình yêu đúng là giày vò, dù sao hắn cũng không hiểu, tóm lại, hiện tại hắn chỉ hy vọng ông trời đừng hành hạ hoàng thượng cùng nương nương nữa.

"Công tử, cần gì sao?" Tiểu nhị ngày đó chiêu đãi Tiểu Thiên thấy hai người Hoàng Phủ Tấn vào cửa, liền lập tức tiến lên đón, mệt mỏi trên mặt Hoàng Phủ Tấn tiểu nhị cũng nhìn ra, vậy nhưng vẫn khó nén khí chất quý tộc trên người, hắn đoán chừng vị công tử trước mắt này cũng là quan lại quyền quý đi.

Gần đây vận khí thật tốt, hắn tiếp đãi đều là người có tiền, cả vị cô nương lần trước kia, bất quá lại nghe thấy vị đại nhân kia gọi nàng là Hoàng hậu nương nương, làm hắn giật mình, khó trách cô nương kia ra tay xa xỉ như vậy, nguyên lai là Hoàng hậu nương nương a.

Nhưng là hắn vẫn không hiểu Hoàng hậu nương nương làm sao lại rời cung ra ngoài, hoàng thượng còn phái đại nội cấm quân ra ngoài tìm, nhìn Hoàng hậu nương nương lúc ấy bộ dáng khẩn trương, tám phần là đã làm cái gì để hoàng thượng mất hứng, mới trốn ra ngoài cung.

Tiểu nhị trong lòng suy đoán như vậy, còn gật gật cái đầu.

"Tùy tiện đi." Hoàng Phủ Tấn tâm tình không có bao nhiêu mà hồi đáp, hiện tại coi như có cho ăn thịt thần tiên, hắn cũng cảm thấy không đói bụng .

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Dạ, nô tài đáng chết!" Phúc Quý không dám nói gì nữa, hắn cũng biết, cho dù hắn nói thế nào, hoàng thượng cũng sẽ không thay đổi chủ ý .Nhưng khiến hắn vui mừng chính là, ít nhất hoàng thượng còn mang theo hắn, dọc đường đi hắn có thể chiếu cố ăn uống, cuộc sống hàng ngày của hoàng thượng. Quan trọng hơn là, từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng học võ, hắn cũng học võ, khi tất yếu, hắn còn có thể bảo vệ hoàng thượng. Ít nhất có hắn đi theo bên cạnh hoàng thượng, sẽ không khiến Thành Thiên trong cung quá lo lắng an nguy hoàng thượng.‘Thiên Thiên, trẫm nhất định phải tìm được nàng, đến lúc đó, nàng đối phó với trẫm thế nào cũng được!’Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng tự nói thêm một câu.Nhạc Lăng thành ——"Thiếu gia, chúng ta đã đi mười mấy dặm đường rồi, dân chúng xung quanh cũng đã hỏi, ngài ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi." Đi qua tiệm cơm Tiểu Thiên ngày đó ăn thì Phúc Quý mở miệng nói. Đứng bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn gầy gò đi, Phúc Quý cũng đau lòng được ngay, từ nhỏ đến lớn đi theo hoàng thượng, mặc dù hoàng thượng bình thường mặt lạnh, nhưng cũng chưa từng thấy hắn tiều tụy như vậy.Ai ~~ Tình yêu đúng là giày vò, dù sao hắn cũng không hiểu, tóm lại, hiện tại hắn chỉ hy vọng ông trời đừng hành hạ hoàng thượng cùng nương nương nữa."Công tử, cần gì sao?" Tiểu nhị ngày đó chiêu đãi Tiểu Thiên thấy hai người Hoàng Phủ Tấn vào cửa, liền lập tức tiến lên đón, mệt mỏi trên mặt Hoàng Phủ Tấn tiểu nhị cũng nhìn ra, vậy nhưng vẫn khó nén khí chất quý tộc trên người, hắn đoán chừng vị công tử trước mắt này cũng là quan lại quyền quý đi.Gần đây vận khí thật tốt, hắn tiếp đãi đều là người có tiền, cả vị cô nương lần trước kia, bất quá lại nghe thấy vị đại nhân kia gọi nàng là Hoàng hậu nương nương, làm hắn giật mình, khó trách cô nương kia ra tay xa xỉ như vậy, nguyên lai là Hoàng hậu nương nương a.Nhưng là hắn vẫn không hiểu Hoàng hậu nương nương làm sao lại rời cung ra ngoài, hoàng thượng còn phái đại nội cấm quân ra ngoài tìm, nhìn Hoàng hậu nương nương lúc ấy bộ dáng khẩn trương, tám phần là đã làm cái gì để hoàng thượng mất hứng, mới trốn ra ngoài cung.Tiểu nhị trong lòng suy đoán như vậy, còn gật gật cái đầu."Tùy tiện đi." Hoàng Phủ Tấn tâm tình không có bao nhiêu mà hồi đáp, hiện tại coi như có cho ăn thịt thần tiên, hắn cũng cảm thấy không đói bụng .

Chương 487