“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 488
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Vẻ mặt lãnh đạm của Hoàng Phủ Tấn làm tiểu nhị trong lúc nhất thời có chút lúng túng, không biết nên nói gì. Chẳng qua vị công tử này trên mặt phảng phất nét cô đơn làm cho hắn chợt nhìn cảm thấy đáng thương.Tiểu nhị lúng túng đứng đó không biết nói gì.Thấy thế, Phúc Quý hướng tiểu nhị khoát tay áo, mở miệng nói: "Mấy món ăn tốt là được.""Dạ, dạ, tôi lập tức đi." Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiểu nhị liên tục đáp nhanh chân lui xuống.Từ trong tay Phúc Quý, cầm lấy bức họa vẽ Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn lẳng lặng nhìn, trên mặt nàng, mang theo vài phần nghịch ngợm, lại nhàn nhạt vài phần quật cường. Khóe miệng nàng nhếch lên mang theo nụ cười kiều tiếu làm trong lòng Hoàng Phủ Tấn chợt căng thẳng, hốc mắt khẽ nóng lên."Thiếu gia, nếu không có gì thì đi hỏi thăm chút đi." Phúc Quý cúi người, ở bên tai Hoàng Phủ Tấn nói, nhìn dáng vẻ Hoàng Phủ Tấn khổ sở như vậy, Phúc Quý thật sự là không đành lòng."Không cần, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, vẫn còn phải tiếp tục tìm nữa.""Dạ, thiếu gia." Nói thật, hắn quả thật rất mệt mỏi, lúc ra đi, hoàng thượng không tính toán muốn chuẩn bị ngựa, cảm thấy vừa đi vừa hỏi như vậy, cơ hội tìm được Hoàng hậu nương nương lớn hơn một chút, nhưng hắn không cảm thấy mệt mỏi, nô tài hắn đã mệt mỏi gần chết, đi ba bốn canh giờ, hắn cũng không dám kêu mệt mỏi, hiện tại chủ tử mở miệng cho hắn ngồi xuống, hắn đâu còn sẽ cự tuyệt a.Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, tiểu nhị rất nhanh liền bưng món ăn lên tới, "Hai vị, chỉ có hai món ăn, mời dùng chút đi.""Ừ." Gật đầu một cái, Hoàng Phủ Tấn cầm đũa lên ăn một miếng, nói thật, hắn không có khẩu vị, nhưng nếu muốn tìm được Thiên Thiên, hắn không thể để cho thân thể mình sụp đổ, cũng tự miễn cưỡng ăn một chút."Di? Hai vị công tử đây cũng tìm Hoàng hậu nương nương sao?" Tiểu nhị này rất thích cùng với khách nói chuyện, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn để bức họa Tiểu Thiên ở một bên, hắn liền không nhịn được đáp lời nói.Mà câu hỏi này làm đôi đũa trong tay Hoàng Phủ Tấn vì run rẩy mà rơi ra."Tiểu nhị, ngươi nhìn thấy nàng sao?" Hoàng Phủ Tấn chợt từ trên ghế đứng lên, ôm đồm cánh tay tiểu nhị, dọa tiểu nhị sợ đến mở to mắt, nhất thời sững sờ.
Vẻ mặt lãnh đạm của Hoàng Phủ Tấn làm tiểu nhị trong lúc nhất thời có chút lúng túng, không biết nên nói gì. Chẳng qua vị công tử này trên mặt phảng phất nét cô đơn làm cho hắn chợt nhìn cảm thấy đáng thương.
Tiểu nhị lúng túng đứng đó không biết nói gì.
Thấy thế, Phúc Quý hướng tiểu nhị khoát tay áo, mở miệng nói: "Mấy món ăn tốt là được."
"Dạ, dạ, tôi lập tức đi." Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiểu nhị liên tục đáp nhanh chân lui xuống.
Từ trong tay Phúc Quý, cầm lấy bức họa vẽ Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn lẳng lặng nhìn, trên mặt nàng, mang theo vài phần nghịch ngợm, lại nhàn nhạt vài phần quật cường. Khóe miệng nàng nhếch lên mang theo nụ cười kiều tiếu làm trong lòng Hoàng Phủ Tấn chợt căng thẳng, hốc mắt khẽ nóng lên.
"Thiếu gia, nếu không có gì thì đi hỏi thăm chút đi." Phúc Quý cúi người, ở bên tai Hoàng Phủ Tấn nói, nhìn dáng vẻ Hoàng Phủ Tấn khổ sở như vậy, Phúc Quý thật sự là không đành lòng.
"Không cần, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, vẫn còn phải tiếp tục tìm nữa."
"Dạ, thiếu gia." Nói thật, hắn quả thật rất mệt mỏi, lúc ra đi, hoàng thượng không tính toán muốn chuẩn bị ngựa, cảm thấy vừa đi vừa hỏi như vậy, cơ hội tìm được Hoàng hậu nương nương lớn hơn một chút, nhưng hắn không cảm thấy mệt mỏi, nô tài hắn đã mệt mỏi gần chết, đi ba bốn canh giờ, hắn cũng không dám kêu mệt mỏi, hiện tại chủ tử mở miệng cho hắn ngồi xuống, hắn đâu còn sẽ cự tuyệt a.
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, tiểu nhị rất nhanh liền bưng món ăn lên tới, "Hai vị, chỉ có hai món ăn, mời dùng chút đi."
"Ừ." Gật đầu một cái, Hoàng Phủ Tấn cầm đũa lên ăn một miếng, nói thật, hắn không có khẩu vị, nhưng nếu muốn tìm được Thiên Thiên, hắn không thể để cho thân thể mình sụp đổ, cũng tự miễn cưỡng ăn một chút.
"Di? Hai vị công tử đây cũng tìm Hoàng hậu nương nương sao?" Tiểu nhị này rất thích cùng với khách nói chuyện, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn để bức họa Tiểu Thiên ở một bên, hắn liền không nhịn được đáp lời nói.
Mà câu hỏi này làm đôi đũa trong tay Hoàng Phủ Tấn vì run rẩy mà rơi ra.
"Tiểu nhị, ngươi nhìn thấy nàng sao?" Hoàng Phủ Tấn chợt từ trên ghế đứng lên, ôm đồm cánh tay tiểu nhị, dọa tiểu nhị sợ đến mở to mắt, nhất thời sững sờ.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Vẻ mặt lãnh đạm của Hoàng Phủ Tấn làm tiểu nhị trong lúc nhất thời có chút lúng túng, không biết nên nói gì. Chẳng qua vị công tử này trên mặt phảng phất nét cô đơn làm cho hắn chợt nhìn cảm thấy đáng thương.Tiểu nhị lúng túng đứng đó không biết nói gì.Thấy thế, Phúc Quý hướng tiểu nhị khoát tay áo, mở miệng nói: "Mấy món ăn tốt là được.""Dạ, dạ, tôi lập tức đi." Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiểu nhị liên tục đáp nhanh chân lui xuống.Từ trong tay Phúc Quý, cầm lấy bức họa vẽ Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn lẳng lặng nhìn, trên mặt nàng, mang theo vài phần nghịch ngợm, lại nhàn nhạt vài phần quật cường. Khóe miệng nàng nhếch lên mang theo nụ cười kiều tiếu làm trong lòng Hoàng Phủ Tấn chợt căng thẳng, hốc mắt khẽ nóng lên."Thiếu gia, nếu không có gì thì đi hỏi thăm chút đi." Phúc Quý cúi người, ở bên tai Hoàng Phủ Tấn nói, nhìn dáng vẻ Hoàng Phủ Tấn khổ sở như vậy, Phúc Quý thật sự là không đành lòng."Không cần, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, vẫn còn phải tiếp tục tìm nữa.""Dạ, thiếu gia." Nói thật, hắn quả thật rất mệt mỏi, lúc ra đi, hoàng thượng không tính toán muốn chuẩn bị ngựa, cảm thấy vừa đi vừa hỏi như vậy, cơ hội tìm được Hoàng hậu nương nương lớn hơn một chút, nhưng hắn không cảm thấy mệt mỏi, nô tài hắn đã mệt mỏi gần chết, đi ba bốn canh giờ, hắn cũng không dám kêu mệt mỏi, hiện tại chủ tử mở miệng cho hắn ngồi xuống, hắn đâu còn sẽ cự tuyệt a.Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, tiểu nhị rất nhanh liền bưng món ăn lên tới, "Hai vị, chỉ có hai món ăn, mời dùng chút đi.""Ừ." Gật đầu một cái, Hoàng Phủ Tấn cầm đũa lên ăn một miếng, nói thật, hắn không có khẩu vị, nhưng nếu muốn tìm được Thiên Thiên, hắn không thể để cho thân thể mình sụp đổ, cũng tự miễn cưỡng ăn một chút."Di? Hai vị công tử đây cũng tìm Hoàng hậu nương nương sao?" Tiểu nhị này rất thích cùng với khách nói chuyện, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn để bức họa Tiểu Thiên ở một bên, hắn liền không nhịn được đáp lời nói.Mà câu hỏi này làm đôi đũa trong tay Hoàng Phủ Tấn vì run rẩy mà rơi ra."Tiểu nhị, ngươi nhìn thấy nàng sao?" Hoàng Phủ Tấn chợt từ trên ghế đứng lên, ôm đồm cánh tay tiểu nhị, dọa tiểu nhị sợ đến mở to mắt, nhất thời sững sờ.