“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 566
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nơi xa, vẫn ngồi ngẩn người như vậy, Như Mộng đột nhiên rũ mắt xuống, nước mắt đã tuôn ra mắt, đè nén đau đớn trong lòng lúc này đã không cách nào ức chế đánh tới, nàng cũng khống chế không được khóc lên, cả người đứng ở trên đất, thống khổ, đè nén làm nàng khóc đến càng thêm lợi hại.Bóng lưng run rẩy kia làm người ta bận tâm.Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại, nàng đối với Đoạn Ngự làm như không thấy, lãnh đạm giống như một người xa lạ, nàng nói không nhớ rõ hắn.Đúng vậy, nàng không muốn nhớ lại hắn, như vậy nàng không muốn lại tiếp nhận đau đớn nữa, nàng muốn rời khỏi, lại bị Đoạn Ngự cố ý giữ lại trong tướng phủ, nàng muốn đi, nhưng bởi vì điều gì đó vương vấn tự đáy lòng không thôi, còn phải ở lại bên cạnh hắn, nàng giả bộ mất trí nhớ, giả bộ không nhớ rõ hắn, nhưng mỗi khi hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng thì trong mắt nàng sẽ lóe lên sự yêu thương hoặc giả Đoạn Ngự nhìn không ra, cho dù hắn đả thương nàng sâu như vậy, nàng vẫn không thể buông hắn ra.Nàng vẫn cho là mình có thể đem đau đớn này dằn xuống đáy lòng, mỗi ngày làm một người xa lạ đứng trước mặt Đoạn Ngự, bình tĩnh không mang theo một tia tình cảm.Nhưng khi hoàng đế cùng hoàng hậu song song tới tướng phủ, nỗi đau ngày đó ở trong ngự thư phòng lại một lần nữa như cơn ác mộng hướng nàng đánh tới, đau đớn quen thuộc thấu đến xương như vậy."Thà phụ ta, chứ không thể phụ thiên hạ?" Nàng nhắm mắt lại nhớ tới thời điểm, nàng rõ ràng nghe Đoạn Ngự nói câu kia với Hoàng Phủ Tấn, một khắc đó, nàng cho là lòng của nàng đã hoàn toàn chết, nhưng đến bây giờ, nàng mới phát hiện nàng là oán giận đến mức nào."Đoạn Ngự, ta cho là ngươi đã từng yêu ta." Như Mộng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng không ngừng được, như vài tầng sóng nhiệt không ngừng bừng lên, "Ta cho là. . . . . . Ngươi đã từng yêu ta, ít nhất. . . . . . Ít nhất đã từng yêu." Nước mắt ướt mặt nàng."Mạn Yên!" Thấy nơi xa Như Mộng đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc, Đoạn Ngự không kịp đợi Hoàng Phủ Tấn đi, bỏ lại hắn hướng Như Mộng chạy tới.Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đoạn Ngự, đỡ Như Mộng không biết đang nói gì, chẳng qua là từ biểu lộ của Đoạn Ngự, nàng xem ra khỏi nhàn nhạt đau lòng cùng áy náy.Không để ý nhiều, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh khóe miệng mang ý cười nói: "Hoàng thượng đại nhân, chúng ta nên thức thời một chút, hồi cung đi.""Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương!" Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười một tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thiên, trong mắt mang theo cưng chìêu khó nén.
Nơi xa, vẫn ngồi ngẩn người như vậy, Như Mộng đột nhiên rũ mắt xuống, nước mắt đã tuôn ra mắt, đè nén đau đớn trong lòng lúc này đã không cách nào ức chế đánh tới, nàng cũng khống chế không được khóc lên, cả người đứng ở trên đất, thống khổ, đè nén làm nàng khóc đến càng thêm lợi hại.
Bóng lưng run rẩy kia làm người ta bận tâm.
Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại, nàng đối với Đoạn Ngự làm như không thấy, lãnh đạm giống như một người xa lạ, nàng nói không nhớ rõ hắn.
Đúng vậy, nàng không muốn nhớ lại hắn, như vậy nàng không muốn lại tiếp nhận đau đớn nữa, nàng muốn rời khỏi, lại bị Đoạn Ngự cố ý giữ lại trong tướng phủ, nàng muốn đi, nhưng bởi vì điều gì đó vương vấn tự đáy lòng không thôi, còn phải ở lại bên cạnh hắn, nàng giả bộ mất trí nhớ, giả bộ không nhớ rõ hắn, nhưng mỗi khi hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng thì trong mắt nàng sẽ lóe lên sự yêu thương hoặc giả Đoạn Ngự nhìn không ra, cho dù hắn đả thương nàng sâu như vậy, nàng vẫn không thể buông hắn ra.
Nàng vẫn cho là mình có thể đem đau đớn này dằn xuống đáy lòng, mỗi ngày làm một người xa lạ đứng trước mặt Đoạn Ngự, bình tĩnh không mang theo một tia tình cảm.
Nhưng khi hoàng đế cùng hoàng hậu song song tới tướng phủ, nỗi đau ngày đó ở trong ngự thư phòng lại một lần nữa như cơn ác mộng hướng nàng đánh tới, đau đớn quen thuộc thấu đến xương như vậy.
"Thà phụ ta, chứ không thể phụ thiên hạ?" Nàng nhắm mắt lại nhớ tới thời điểm, nàng rõ ràng nghe Đoạn Ngự nói câu kia với Hoàng Phủ Tấn, một khắc đó, nàng cho là lòng của nàng đã hoàn toàn chết, nhưng đến bây giờ, nàng mới phát hiện nàng là oán giận đến mức nào.
"Đoạn Ngự, ta cho là ngươi đã từng yêu ta." Như Mộng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng không ngừng được, như vài tầng sóng nhiệt không ngừng bừng lên, "Ta cho là. . . . . . Ngươi đã từng yêu ta, ít nhất. . . . . . Ít nhất đã từng yêu." Nước mắt ướt mặt nàng.
"Mạn Yên!" Thấy nơi xa Như Mộng đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc, Đoạn Ngự không kịp đợi Hoàng Phủ Tấn đi, bỏ lại hắn hướng Như Mộng chạy tới.
Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đoạn Ngự, đỡ Như Mộng không biết đang nói gì, chẳng qua là từ biểu lộ của Đoạn Ngự, nàng xem ra khỏi nhàn nhạt đau lòng cùng áy náy.
Không để ý nhiều, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh khóe miệng mang ý cười nói: "Hoàng thượng đại nhân, chúng ta nên thức thời một chút, hồi cung đi."
"Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương!" Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười một tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thiên, trong mắt mang theo cưng chìêu khó nén.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nơi xa, vẫn ngồi ngẩn người như vậy, Như Mộng đột nhiên rũ mắt xuống, nước mắt đã tuôn ra mắt, đè nén đau đớn trong lòng lúc này đã không cách nào ức chế đánh tới, nàng cũng khống chế không được khóc lên, cả người đứng ở trên đất, thống khổ, đè nén làm nàng khóc đến càng thêm lợi hại.Bóng lưng run rẩy kia làm người ta bận tâm.Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại, nàng đối với Đoạn Ngự làm như không thấy, lãnh đạm giống như một người xa lạ, nàng nói không nhớ rõ hắn.Đúng vậy, nàng không muốn nhớ lại hắn, như vậy nàng không muốn lại tiếp nhận đau đớn nữa, nàng muốn rời khỏi, lại bị Đoạn Ngự cố ý giữ lại trong tướng phủ, nàng muốn đi, nhưng bởi vì điều gì đó vương vấn tự đáy lòng không thôi, còn phải ở lại bên cạnh hắn, nàng giả bộ mất trí nhớ, giả bộ không nhớ rõ hắn, nhưng mỗi khi hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng thì trong mắt nàng sẽ lóe lên sự yêu thương hoặc giả Đoạn Ngự nhìn không ra, cho dù hắn đả thương nàng sâu như vậy, nàng vẫn không thể buông hắn ra.Nàng vẫn cho là mình có thể đem đau đớn này dằn xuống đáy lòng, mỗi ngày làm một người xa lạ đứng trước mặt Đoạn Ngự, bình tĩnh không mang theo một tia tình cảm.Nhưng khi hoàng đế cùng hoàng hậu song song tới tướng phủ, nỗi đau ngày đó ở trong ngự thư phòng lại một lần nữa như cơn ác mộng hướng nàng đánh tới, đau đớn quen thuộc thấu đến xương như vậy."Thà phụ ta, chứ không thể phụ thiên hạ?" Nàng nhắm mắt lại nhớ tới thời điểm, nàng rõ ràng nghe Đoạn Ngự nói câu kia với Hoàng Phủ Tấn, một khắc đó, nàng cho là lòng của nàng đã hoàn toàn chết, nhưng đến bây giờ, nàng mới phát hiện nàng là oán giận đến mức nào."Đoạn Ngự, ta cho là ngươi đã từng yêu ta." Như Mộng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng không ngừng được, như vài tầng sóng nhiệt không ngừng bừng lên, "Ta cho là. . . . . . Ngươi đã từng yêu ta, ít nhất. . . . . . Ít nhất đã từng yêu." Nước mắt ướt mặt nàng."Mạn Yên!" Thấy nơi xa Như Mộng đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc, Đoạn Ngự không kịp đợi Hoàng Phủ Tấn đi, bỏ lại hắn hướng Như Mộng chạy tới.Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đoạn Ngự, đỡ Như Mộng không biết đang nói gì, chẳng qua là từ biểu lộ của Đoạn Ngự, nàng xem ra khỏi nhàn nhạt đau lòng cùng áy náy.Không để ý nhiều, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh khóe miệng mang ý cười nói: "Hoàng thượng đại nhân, chúng ta nên thức thời một chút, hồi cung đi.""Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương!" Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười một tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thiên, trong mắt mang theo cưng chìêu khó nén.