Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 567

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thấy Thiên Thiên sắp tới lúc chuyển dạ, Hoàng Phủ Tấn so với Tiểu Thiên có vẻ càng thêm khẩn trương vội vàng ."Thiên Thiên, nàng nói là nhi tử ra trước hay là nữ nhi ra trước?""Thiên Thiên, nàng nói hoàng nhi của chúng ta giống nàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?"Thiên Thiên, nàng nói chúng ta đặt tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tên gì đây?"". . . . . ."". . . . . ."Nhìn hắn khẩn trương giống như đứa bé ở trước mặt mình đi qua đi lại, ngoài miệng vẫn nói không ngừng, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng ngày càng đậm.Người nầy, càng xem càng giống đứa bé to xác. Tiểu Thiên trong lòng nghĩ tới, xì một tiếng bật cười.Đưa tay kéo lại Hoàng Phủ Tấn vẫn khẩn trương đi lại không ngừng, cười nói: "Ai nha, chàng đừng khẩn trương mà, thái y không phải nói còn có mấy ngày sao."Thật không biết là người nào sanh con, nàng làm mẹ không khẩn trương, hắn làm cha ngược lại như muốn lâm bồn, từ lúc thái y đi, hắn vẫn nói không ngừng!"Thiên Thiên, mấy ngày nữa, ta đã làm phụ hoàng rồi, ta. . . . . . Ta thật muốn làm phụ hoàng ." Nghĩ đến mấy ngày sau sắp sửa sinh bảo bối, Hoàng Phủ Tấn kích động lại một lần nữa vành mắt mờ mịt, ngay cả lời nói đều nói không ra."Hắc ~~ là đúng vậy, đúng vậy, chàng sắp làm phụ hoàng rồi!" Đối mặt với đứa bé to xác này, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện mình thật sự là trâu già gặm cỏ non."Không được, ta muốn để cho Thái Y nhanh chóng mang hai đứa bé xinh đẹp kia ra ngoài . Phúc Quý!" Hoàng Phủ Tấn kêu Phúc Quý đang hầu ở bên ngoài cửa, ngay sau đó lại lắc đầu, "Không được, vẫn phải là trẫm tự mình đi đốc thúc bọn họ mới được.""Được rồi, Tấn!" Cuối cùng, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, cố tình khó chịu cong miệng lên, "Chàng đã nói chỉ thương ta, hiện tại hài tử vẫn chưa sinh, trong lòng chàng cũng chỉ nghĩ tới bọn họ, chàng không thương ta ." Vừa nói, vừa ngước đôi mắt đẫm lệ.Nhìn vành mắt Tiểu Thiên đột nhiên mờ mịt, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, lập tức ôm nàng an ủi, " Thiên Thiên ngốc, ta làm sao lại không thương nàng, ta thương nàng, cũng thương bảo bối của ta, được rồi, ngoan, đừng khóc, ta để cho Phúc Quý đến tìm Thái Y, ta ở nơi này cùng nàng có được hay không?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn nàng ôn nhu nói."Ừ, được!" Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên gật đầu một cái, khóe miệng lướt qua nụ cười giảo hoạt, mang theo nhàn nhạt đắc ý, ha ha ~~ thật là Hoàng Phủ Tấn ngốc đến như vậy, liền bị nàng bị gạt!

Thấy Thiên Thiên sắp tới lúc chuyển dạ, Hoàng Phủ Tấn so với Tiểu Thiên có vẻ càng thêm khẩn trương vội vàng .

"Thiên Thiên, nàng nói là nhi tử ra trước hay là nữ nhi ra trước?"

"Thiên Thiên, nàng nói hoàng nhi của chúng ta giống nàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?

"Thiên Thiên, nàng nói chúng ta đặt tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tên gì đây?"

". . . . . ."

". . . . . ."

Nhìn hắn khẩn trương giống như đứa bé ở trước mặt mình đi qua đi lại, ngoài miệng vẫn nói không ngừng, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng ngày càng đậm.

Người nầy, càng xem càng giống đứa bé to xác. Tiểu Thiên trong lòng nghĩ tới, xì một tiếng bật cười.

Đưa tay kéo lại Hoàng Phủ Tấn vẫn khẩn trương đi lại không ngừng, cười nói: "Ai nha, chàng đừng khẩn trương mà, thái y không phải nói còn có mấy ngày sao."

Thật không biết là người nào sanh con, nàng làm mẹ không khẩn trương, hắn làm cha ngược lại như muốn lâm bồn, từ lúc thái y đi, hắn vẫn nói không ngừng!

"Thiên Thiên, mấy ngày nữa, ta đã làm phụ hoàng rồi, ta. . . . . . Ta thật muốn làm phụ hoàng ." Nghĩ đến mấy ngày sau sắp sửa sinh bảo bối, Hoàng Phủ Tấn kích động lại một lần nữa vành mắt mờ mịt, ngay cả lời nói đều nói không ra.

"Hắc ~~ là đúng vậy, đúng vậy, chàng sắp làm phụ hoàng rồi!" Đối mặt với đứa bé to xác này, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện mình thật sự là trâu già gặm cỏ non.

"Không được, ta muốn để cho Thái Y nhanh chóng mang hai đứa bé xinh đẹp kia ra ngoài . Phúc Quý!" Hoàng Phủ Tấn kêu Phúc Quý đang hầu ở bên ngoài cửa, ngay sau đó lại lắc đầu, "Không được, vẫn phải là trẫm tự mình đi đốc thúc bọn họ mới được."

"Được rồi, Tấn!" Cuối cùng, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, cố tình khó chịu cong miệng lên, "Chàng đã nói chỉ thương ta, hiện tại hài tử vẫn chưa sinh, trong lòng chàng cũng chỉ nghĩ tới bọn họ, chàng không thương ta ." Vừa nói, vừa ngước đôi mắt đẫm lệ.

Nhìn vành mắt Tiểu Thiên đột nhiên mờ mịt, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, lập tức ôm nàng an ủi, " Thiên Thiên ngốc, ta làm sao lại không thương nàng, ta thương nàng, cũng thương bảo bối của ta, được rồi, ngoan, đừng khóc, ta để cho Phúc Quý đến tìm Thái Y, ta ở nơi này cùng nàng có được hay không?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn nàng ôn nhu nói.

"Ừ, được!" Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên gật đầu một cái, khóe miệng lướt qua nụ cười giảo hoạt, mang theo nhàn nhạt đắc ý, ha ha ~~ thật là Hoàng Phủ Tấn ngốc đến như vậy, liền bị nàng bị gạt!

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thấy Thiên Thiên sắp tới lúc chuyển dạ, Hoàng Phủ Tấn so với Tiểu Thiên có vẻ càng thêm khẩn trương vội vàng ."Thiên Thiên, nàng nói là nhi tử ra trước hay là nữ nhi ra trước?""Thiên Thiên, nàng nói hoàng nhi của chúng ta giống nàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?"Thiên Thiên, nàng nói chúng ta đặt tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tên gì đây?"". . . . . ."". . . . . ."Nhìn hắn khẩn trương giống như đứa bé ở trước mặt mình đi qua đi lại, ngoài miệng vẫn nói không ngừng, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng ngày càng đậm.Người nầy, càng xem càng giống đứa bé to xác. Tiểu Thiên trong lòng nghĩ tới, xì một tiếng bật cười.Đưa tay kéo lại Hoàng Phủ Tấn vẫn khẩn trương đi lại không ngừng, cười nói: "Ai nha, chàng đừng khẩn trương mà, thái y không phải nói còn có mấy ngày sao."Thật không biết là người nào sanh con, nàng làm mẹ không khẩn trương, hắn làm cha ngược lại như muốn lâm bồn, từ lúc thái y đi, hắn vẫn nói không ngừng!"Thiên Thiên, mấy ngày nữa, ta đã làm phụ hoàng rồi, ta. . . . . . Ta thật muốn làm phụ hoàng ." Nghĩ đến mấy ngày sau sắp sửa sinh bảo bối, Hoàng Phủ Tấn kích động lại một lần nữa vành mắt mờ mịt, ngay cả lời nói đều nói không ra."Hắc ~~ là đúng vậy, đúng vậy, chàng sắp làm phụ hoàng rồi!" Đối mặt với đứa bé to xác này, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện mình thật sự là trâu già gặm cỏ non."Không được, ta muốn để cho Thái Y nhanh chóng mang hai đứa bé xinh đẹp kia ra ngoài . Phúc Quý!" Hoàng Phủ Tấn kêu Phúc Quý đang hầu ở bên ngoài cửa, ngay sau đó lại lắc đầu, "Không được, vẫn phải là trẫm tự mình đi đốc thúc bọn họ mới được.""Được rồi, Tấn!" Cuối cùng, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, cố tình khó chịu cong miệng lên, "Chàng đã nói chỉ thương ta, hiện tại hài tử vẫn chưa sinh, trong lòng chàng cũng chỉ nghĩ tới bọn họ, chàng không thương ta ." Vừa nói, vừa ngước đôi mắt đẫm lệ.Nhìn vành mắt Tiểu Thiên đột nhiên mờ mịt, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, lập tức ôm nàng an ủi, " Thiên Thiên ngốc, ta làm sao lại không thương nàng, ta thương nàng, cũng thương bảo bối của ta, được rồi, ngoan, đừng khóc, ta để cho Phúc Quý đến tìm Thái Y, ta ở nơi này cùng nàng có được hay không?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn nàng ôn nhu nói."Ừ, được!" Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên gật đầu một cái, khóe miệng lướt qua nụ cười giảo hoạt, mang theo nhàn nhạt đắc ý, ha ha ~~ thật là Hoàng Phủ Tấn ngốc đến như vậy, liền bị nàng bị gạt!

Chương 567