Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 568

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong mắt nàng thoáng qua một tia cười xấu xa, ngón tay nghịch lồng ngực Hoàng Phủ Tấn, cố làm thẹn thùng nói: "Tấn, mấy tháng này để cho chàng nhịn rất cực khổ." Vừa nói, ngón tay lại một lần nữa không ngừng trên ngực Hoàng Phủ Tấn qua lại, mà lời của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.Cô nương vô lại này thế nhưng cố ý câu dẫn hắn.Trong mắt thoáng qua một nụ cười giảo hoạt, hắn tự tay chặn ngang đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, bởi vì có mang, chướng ngại ở giữa bọn họ nhiều hơn rất lớn, đưa tay nhéo chóp mũi Tiểu Thiên bởi vì cười cong cong , Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: "Thiên Thiên, ta nhịn lâu như vậy, chờ nàng sanh hài tử xong, phải hảo hảo bồi bổ lại ta.""Bồi bổ lại? Bồi bổ lại thế nào?" Tiểu Thiên cố làm như không hiểu hỏi ngược lại."Ừm. . . . . ." Xoa cằm, Hoàng Phủ Tấn cố làm trầm tư một hồi, ngay sau đó, khóe miệng xấu xa nhếch lên, "Không cần quá nhiều, mỗi đêm đến mấy lần là đủ."Người nầy. . . . . .Khóe mắt Tiểu Thiên hiện lên vài đường hắc tuyến, đến mấy lần coi như xong, còn mỗi đêm? Hắn tinh lực thật đúng là tràn đầy .Cố làm ra vẻ không vui đưa chân đá hắn xuống, "Chàng thật đúng là đầu ngựa đực danh xứng với thực mà!"Hoàng Phủ Tấn cũng không hề phủ nhận, mà đem Tiểu Thiên ôm càng thêm chặt một chút, "Vậy ta không phải là đối với một mình nàng sao?"Vừa nói, cúi đầu, hôn lên môi mỏng của nàng.Tiểu Thiên không cự tuyệt, đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, đáp lại nụ hôn của hắn.Quả thật nên hảo hảo bồi bổ lại hắn, lại không nói đối với một hoàng đế, chỉ bằng hắn là một người đàn ông mà nói, vì thân thể của nàng, hắn nhịn gần mười tháng không đụng nàng, phải biết, đây đúng là chuyện vô cùng khổ sai, nhưng hắn vẫn nhịn."Tấn, sanh hài tử xong, ta nhất định sẽ hảo hảo bồi bổ lại cho chàng." Hai mắt nhắm lại, Tiểu Thiên ở bên tai Hoàng Phủ Tấn nhẹ giọng rù rì nói.Mấy ngày sau ——Lâm bồn sắp tới, cả Vũ Phượng cung náo lật trời, Hoàng Phủ Tấn ngay cả lâm triều đều không đi, trực tiếp đợi ở trong Vũ Phượng cung, một khắc cũng không dám rời đi.Bên trong truyền đến tiếng Tiểu Thiên thét chói tai, mỗi một thanh âm cũng làm tim hắn nhói lên.

Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong mắt nàng thoáng qua một tia cười xấu xa, ngón tay nghịch lồng ngực Hoàng Phủ Tấn, cố làm thẹn thùng nói: "Tấn, mấy tháng này để cho chàng nhịn rất cực khổ." Vừa nói, ngón tay lại một lần nữa không ngừng trên ngực Hoàng Phủ Tấn qua lại, mà lời của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.

Cô nương vô lại này thế nhưng cố ý câu dẫn hắn.

Trong mắt thoáng qua một nụ cười giảo hoạt, hắn tự tay chặn ngang đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, bởi vì có mang, chướng ngại ở giữa bọn họ nhiều hơn rất lớn, đưa tay nhéo chóp mũi Tiểu Thiên bởi vì cười cong cong , Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: "Thiên Thiên, ta nhịn lâu như vậy, chờ nàng sanh hài tử xong, phải hảo hảo bồi bổ lại ta."

"Bồi bổ lại? Bồi bổ lại thế nào?" Tiểu Thiên cố làm như không hiểu hỏi ngược lại.

"Ừm. . . . . ." Xoa cằm, Hoàng Phủ Tấn cố làm trầm tư một hồi, ngay sau đó, khóe miệng xấu xa nhếch lên, "Không cần quá nhiều, mỗi đêm đến mấy lần là đủ."

Người nầy. . . . . .

Khóe mắt Tiểu Thiên hiện lên vài đường hắc tuyến, đến mấy lần coi như xong, còn mỗi đêm? Hắn tinh lực thật đúng là tràn đầy .

Cố làm ra vẻ không vui đưa chân đá hắn xuống, "Chàng thật đúng là đầu ngựa đực danh xứng với thực mà!"

Hoàng Phủ Tấn cũng không hề phủ nhận, mà đem Tiểu Thiên ôm càng thêm chặt một chút, "Vậy ta không phải là đối với một mình nàng sao?"

Vừa nói, cúi đầu, hôn lên môi mỏng của nàng.

Tiểu Thiên không cự tuyệt, đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, đáp lại nụ hôn của hắn.

Quả thật nên hảo hảo bồi bổ lại hắn, lại không nói đối với một hoàng đế, chỉ bằng hắn là một người đàn ông mà nói, vì thân thể của nàng, hắn nhịn gần mười tháng không đụng nàng, phải biết, đây đúng là chuyện vô cùng khổ sai, nhưng hắn vẫn nhịn.

"Tấn, sanh hài tử xong, ta nhất định sẽ hảo hảo bồi bổ lại cho chàng." Hai mắt nhắm lại, Tiểu Thiên ở bên tai Hoàng Phủ Tấn nhẹ giọng rù rì nói.

Mấy ngày sau ——

Lâm bồn sắp tới, cả Vũ Phượng cung náo lật trời, Hoàng Phủ Tấn ngay cả lâm triều đều không đi, trực tiếp đợi ở trong Vũ Phượng cung, một khắc cũng không dám rời đi.

Bên trong truyền đến tiếng Tiểu Thiên thét chói tai, mỗi một thanh âm cũng làm tim hắn nhói lên.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong mắt nàng thoáng qua một tia cười xấu xa, ngón tay nghịch lồng ngực Hoàng Phủ Tấn, cố làm thẹn thùng nói: "Tấn, mấy tháng này để cho chàng nhịn rất cực khổ." Vừa nói, ngón tay lại một lần nữa không ngừng trên ngực Hoàng Phủ Tấn qua lại, mà lời của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.Cô nương vô lại này thế nhưng cố ý câu dẫn hắn.Trong mắt thoáng qua một nụ cười giảo hoạt, hắn tự tay chặn ngang đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, bởi vì có mang, chướng ngại ở giữa bọn họ nhiều hơn rất lớn, đưa tay nhéo chóp mũi Tiểu Thiên bởi vì cười cong cong , Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: "Thiên Thiên, ta nhịn lâu như vậy, chờ nàng sanh hài tử xong, phải hảo hảo bồi bổ lại ta.""Bồi bổ lại? Bồi bổ lại thế nào?" Tiểu Thiên cố làm như không hiểu hỏi ngược lại."Ừm. . . . . ." Xoa cằm, Hoàng Phủ Tấn cố làm trầm tư một hồi, ngay sau đó, khóe miệng xấu xa nhếch lên, "Không cần quá nhiều, mỗi đêm đến mấy lần là đủ."Người nầy. . . . . .Khóe mắt Tiểu Thiên hiện lên vài đường hắc tuyến, đến mấy lần coi như xong, còn mỗi đêm? Hắn tinh lực thật đúng là tràn đầy .Cố làm ra vẻ không vui đưa chân đá hắn xuống, "Chàng thật đúng là đầu ngựa đực danh xứng với thực mà!"Hoàng Phủ Tấn cũng không hề phủ nhận, mà đem Tiểu Thiên ôm càng thêm chặt một chút, "Vậy ta không phải là đối với một mình nàng sao?"Vừa nói, cúi đầu, hôn lên môi mỏng của nàng.Tiểu Thiên không cự tuyệt, đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, đáp lại nụ hôn của hắn.Quả thật nên hảo hảo bồi bổ lại hắn, lại không nói đối với một hoàng đế, chỉ bằng hắn là một người đàn ông mà nói, vì thân thể của nàng, hắn nhịn gần mười tháng không đụng nàng, phải biết, đây đúng là chuyện vô cùng khổ sai, nhưng hắn vẫn nhịn."Tấn, sanh hài tử xong, ta nhất định sẽ hảo hảo bồi bổ lại cho chàng." Hai mắt nhắm lại, Tiểu Thiên ở bên tai Hoàng Phủ Tấn nhẹ giọng rù rì nói.Mấy ngày sau ——Lâm bồn sắp tới, cả Vũ Phượng cung náo lật trời, Hoàng Phủ Tấn ngay cả lâm triều đều không đi, trực tiếp đợi ở trong Vũ Phượng cung, một khắc cũng không dám rời đi.Bên trong truyền đến tiếng Tiểu Thiên thét chói tai, mỗi một thanh âm cũng làm tim hắn nhói lên.

Chương 568