Ánh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể…
Chương 84: Thưởng thức một mẫu chuyện
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… ‘ Pằng ’ một bạt tai nóng hừng hực tai rơi trên mặt Ngô Hiểu Dao, Trương Mẫn ở trước mặt của mọi người cáu kỉnh quát: "Tôi biết mà, xong rồi sao, ai bảo ngươi quyến rũ người ta, bị đuổi việc sao, đáng đời!"Ký túc xá to như vậy, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Ngô Hiểu Dao lực bất tòng tâm, cô khát vọng ai đó có thể đến cứu mình, ai đó có thể xuất hiện mau đưa mình ra khỏi vùng nước sâu lửa bỏng."Này đã xảy ra chuyện gì vậy?""Không biết nha.""Hình như là cái người phụ nữ này dụ dỗ cấp trên?""Cô quyến rũ ai nữa à?"Đúng lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, Trương Mẫn yêu mị cười, không nhanh không chậm tuyên dương lên: "Cái này tôi biết, trước mê hoặc quản lý phòng phục vụ, sau đó trong thang máy làm chuyện mà mọi người không thể thấy được, bây giờ bị khai trừ có phải hay không đáng đời nha?"Mọi người vừa mới nghe, cũng bắt đầu nhao nhao trách mắng Ngô Hiểu Dao .Từng giọt nước mắt uất ức rơi xuống, cô không có. . . . . . Cô cũng không có quyến rũ ai, tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy?Trời ạ, hắn liền nhân từ một chút, mau đưa cô rời khỏi nơi làm cho con người ta kinh khủng.Đúng lúc Ngô Hiểu Dao không còn hy vọng, trong thời điểm giới hạn sắp sụp đổ, hoàng tử thuộc về của cô xuất hiện. . . . . ."Các người, có phải hay không cũng rất ưa thích buôn chuyện? Chẳng lẽ cũng muốn bị đuổi việc sao? !"* * * * * * * * * * * * *"Thánh quân, mấy ngày nay tôi muốn xin nghỉ.""Xin nghỉ?" Dạ Thiên Ưng luôn luôn là làm việc bạt mạng kể từ khi theo nghề thương nhân hai năm qua hắn chưa bao giờ nghỉ ngơi, bởi vì hắn nói, nhất định phải đưa công ty đến Top 100 của thế giới trước mười mới có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện nay. . . . . .Lăng Thánh Quân trong mắt tràn đầy sự khó hiểu."Ừ, ý định của tôi là cùng cô gái kia sinh hoạt chung vài ngày.""Ách, cô gái kia có thể đồng ý không? ?""A." Nhếch miệng gời lên một chút tà niệm, hắn ở bên tai Lăng Thánh Quân nói ra quỷ kế của mình.* * * * * * * * * * * * *Thử nghĩ, cô vẫn coi hắn như là quản lý bộ phận quan hệ xã hội đây mà? Nếu biết hắn là chủ tịch, cô sẽ như thế nào?Chỉ là điều kiện trước tiên, Dạ Thiên Ưng vẫn luôn đóng vai quản lý bộ phận quan hệ xã hội nghèo rớt mùng tơi, nếu bị vạch trần, dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều sẽ tức giận chứ?* * * * * * * * * * * * *"Ô. . . . . ." Tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? ? ?Bên đường, thân thể Ngô Hiểu Dao co rúc lại, nước mắt theo gương mặt nhẵn nhụi của cô mà chậm rãi chảy xuống.Đúng lúc này, một người đi đường dừng bước lại.Hắn dáng ngoài tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy kia có chút nhàn nhạt u buồn.Người đàn ông cúi người xuống, đứng trước Ngô Hiểu Dao, dịu dàng nói: "Tại sao mỗi lần tôi gặp cô, cô đều đang khóc ở đây?"
‘ Pằng ’ một bạt tai nóng hừng hực tai rơi trên mặt Ngô Hiểu Dao, Trương Mẫn ở trước mặt của mọi người cáu kỉnh quát: "Tôi biết mà, xong rồi sao, ai bảo ngươi quyến rũ người ta, bị đuổi việc sao, đáng đời!"
Ký túc xá to như vậy, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Ngô Hiểu Dao lực bất tòng tâm, cô khát vọng ai đó có thể đến cứu mình, ai đó có thể xuất hiện mau đưa mình ra khỏi vùng nước sâu lửa bỏng.
"Này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết nha."
"Hình như là cái người phụ nữ này dụ dỗ cấp trên?"
"Cô quyến rũ ai nữa à?"
Đúng lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, Trương Mẫn yêu mị cười, không nhanh không chậm tuyên dương lên: "Cái này tôi biết, trước mê hoặc quản lý phòng phục vụ, sau đó trong thang máy làm chuyện mà mọi người không thể thấy được, bây giờ bị khai trừ có phải hay không đáng đời nha?"
Mọi người vừa mới nghe, cũng bắt đầu nhao nhao trách mắng Ngô Hiểu Dao .
Từng giọt nước mắt uất ức rơi xuống, cô không có. . . . . . Cô cũng không có quyến rũ ai, tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy?
Trời ạ, hắn liền nhân từ một chút, mau đưa cô rời khỏi nơi làm cho con người ta kinh khủng.
Đúng lúc Ngô Hiểu Dao không còn hy vọng, trong thời điểm giới hạn sắp sụp đổ, hoàng tử thuộc về của cô xuất hiện. . . . . .
"Các người, có phải hay không cũng rất ưa thích buôn chuyện? Chẳng lẽ cũng muốn bị đuổi việc sao? !"
* * * * * * * * * * * * *
"Thánh quân, mấy ngày nay tôi muốn xin nghỉ."
"Xin nghỉ?" Dạ Thiên Ưng luôn luôn là làm việc bạt mạng kể từ khi theo nghề thương nhân hai năm qua hắn chưa bao giờ nghỉ ngơi, bởi vì hắn nói, nhất định phải đưa công ty đến Top 100 của thế giới trước mười mới có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện nay. . . . . .
Lăng Thánh Quân trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
"Ừ, ý định của tôi là cùng cô gái kia sinh hoạt chung vài ngày."
"Ách, cô gái kia có thể đồng ý không? ?"
"A." Nhếch miệng gời lên một chút tà niệm, hắn ở bên tai Lăng Thánh Quân nói ra quỷ kế của mình.
* * * * * * * * * * * * *
Thử nghĩ, cô vẫn coi hắn như là quản lý bộ phận quan hệ xã hội đây mà? Nếu biết hắn là chủ tịch, cô sẽ như thế nào?
Chỉ là điều kiện trước tiên, Dạ Thiên Ưng vẫn luôn đóng vai quản lý bộ phận quan hệ xã hội nghèo rớt mùng tơi, nếu bị vạch trần, dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều sẽ tức giận chứ?
* * * * * * * * * * * * *
"Ô. . . . . ." Tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? ? ?
Bên đường, thân thể Ngô Hiểu Dao co rúc lại, nước mắt theo gương mặt nhẵn nhụi của cô mà chậm rãi chảy xuống.
Đúng lúc này, một người đi đường dừng bước lại.
Hắn dáng ngoài tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy kia có chút nhàn nhạt u buồn.
Người đàn ông cúi người xuống, đứng trước Ngô Hiểu Dao, dịu dàng nói: "Tại sao mỗi lần tôi gặp cô, cô đều đang khóc ở đây?"
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… ‘ Pằng ’ một bạt tai nóng hừng hực tai rơi trên mặt Ngô Hiểu Dao, Trương Mẫn ở trước mặt của mọi người cáu kỉnh quát: "Tôi biết mà, xong rồi sao, ai bảo ngươi quyến rũ người ta, bị đuổi việc sao, đáng đời!"Ký túc xá to như vậy, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Ngô Hiểu Dao lực bất tòng tâm, cô khát vọng ai đó có thể đến cứu mình, ai đó có thể xuất hiện mau đưa mình ra khỏi vùng nước sâu lửa bỏng."Này đã xảy ra chuyện gì vậy?""Không biết nha.""Hình như là cái người phụ nữ này dụ dỗ cấp trên?""Cô quyến rũ ai nữa à?"Đúng lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, Trương Mẫn yêu mị cười, không nhanh không chậm tuyên dương lên: "Cái này tôi biết, trước mê hoặc quản lý phòng phục vụ, sau đó trong thang máy làm chuyện mà mọi người không thể thấy được, bây giờ bị khai trừ có phải hay không đáng đời nha?"Mọi người vừa mới nghe, cũng bắt đầu nhao nhao trách mắng Ngô Hiểu Dao .Từng giọt nước mắt uất ức rơi xuống, cô không có. . . . . . Cô cũng không có quyến rũ ai, tại sao mọi người lại đối xử với cô như vậy?Trời ạ, hắn liền nhân từ một chút, mau đưa cô rời khỏi nơi làm cho con người ta kinh khủng.Đúng lúc Ngô Hiểu Dao không còn hy vọng, trong thời điểm giới hạn sắp sụp đổ, hoàng tử thuộc về của cô xuất hiện. . . . . ."Các người, có phải hay không cũng rất ưa thích buôn chuyện? Chẳng lẽ cũng muốn bị đuổi việc sao? !"* * * * * * * * * * * * *"Thánh quân, mấy ngày nay tôi muốn xin nghỉ.""Xin nghỉ?" Dạ Thiên Ưng luôn luôn là làm việc bạt mạng kể từ khi theo nghề thương nhân hai năm qua hắn chưa bao giờ nghỉ ngơi, bởi vì hắn nói, nhất định phải đưa công ty đến Top 100 của thế giới trước mười mới có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện nay. . . . . .Lăng Thánh Quân trong mắt tràn đầy sự khó hiểu."Ừ, ý định của tôi là cùng cô gái kia sinh hoạt chung vài ngày.""Ách, cô gái kia có thể đồng ý không? ?""A." Nhếch miệng gời lên một chút tà niệm, hắn ở bên tai Lăng Thánh Quân nói ra quỷ kế của mình.* * * * * * * * * * * * *Thử nghĩ, cô vẫn coi hắn như là quản lý bộ phận quan hệ xã hội đây mà? Nếu biết hắn là chủ tịch, cô sẽ như thế nào?Chỉ là điều kiện trước tiên, Dạ Thiên Ưng vẫn luôn đóng vai quản lý bộ phận quan hệ xã hội nghèo rớt mùng tơi, nếu bị vạch trần, dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều sẽ tức giận chứ?* * * * * * * * * * * * *"Ô. . . . . ." Tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? ? ?Bên đường, thân thể Ngô Hiểu Dao co rúc lại, nước mắt theo gương mặt nhẵn nhụi của cô mà chậm rãi chảy xuống.Đúng lúc này, một người đi đường dừng bước lại.Hắn dáng ngoài tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy kia có chút nhàn nhạt u buồn.Người đàn ông cúi người xuống, đứng trước Ngô Hiểu Dao, dịu dàng nói: "Tại sao mỗi lần tôi gặp cô, cô đều đang khóc ở đây?"