Tác giả:

Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính…

Quyển 5 - Chương 465: Cửu ca, huynh quá âm hiểm (5)

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… "Nhiều như vậy. . . Tiêu Mạn nhi tại sao lại mặc kệ? Nàng không phải hoàng hậu sao?" Những tin tức này, Hậu Thổ đã sớm lấy được trước đó, nhưng nghe chính miệng Thái Nhất miêu tả một lần nữa, lại có tâm tình mới, trăm mối cảm xúc ngổn ngang."Hoàng hậu đi trông nom Hoàng đế? Ngài thật là nói chuyện không biết suy nghĩ, giống như Đại Tuyết Sơn, bên trong hoàng cung cũng có quy củ của nó, sức người sao có thể lay động." Đưa qua mấy ánh mắt xem thường, Thái Nhất xem Hậu Thổ như đứa bé mà dạy dỗ, hắn mở miệng gọi một tiếng dì, giống như cung kính, lại không hơn.Hậu Thổ Thánh mẫu sao có thể không hiểu.Trong lòng tức giận muốn chết, rất nhiều lần muốn nhanh chóng kết liễu tánh mạng của hắn, không nghe Thái Nhất nói hưu nói vượn nữa, đảo loạn tâm thần, cũng không biết sao, cho dù động tác rat ay nhanh bao nhiêu, cũng không có biện pháp để cho hắn câm miệng như nguyện.Nhi tử Long ca ca sinh ra, sao cũng đáng ghét như vậy.Đây đều là lỗi của Tiêu Mạn nhi.Nếu như mẹ của đứa bé là nàng, nhất định sẽ không xấu xa như thế.Đúng, nhất định là vậy.Là sai lầm của mẹ đứa bé .Tâm tình nàng càng phiền loạn, trong lòng Thái Nhất lại càng vui.Trên miệng dĩ nhiên là càng thêm không cố kỵ gì mà nói hưu nói vượn, dù sao chỉ cần nhắc tới phụ hoàng, Hậu Thổ Thánh mẫu sẽ không kiềm hãm được mong muốn nghe tiếp.Nữ nhân a, chỉ cần là đ*ng t*nh, thật ra thì đều giống nhau.. . . . . . . . . . .Mộ Lăng Không cùng với Tiêu hoàng hậu trở lại bên trong mật đạo, trong lòng thật sự không yên lòng, không để ý cảnh cáo, lại lặng lẽ đi theo đường cũ.Hậu Thổ sư phụ trở về Thần điện, trong thôn làng trống rỗng lập tức liền có hơn rất nhiều tức giận, nàng cúi thấp đầu, nhanh chóng lướt nhanh, không lâu lắm, đã thuận lợi trở lại bên trong thần điện.Không có ai giữ cửa.Nghĩ đến là nhận được lệnh rút lui.Cho dù xảy ra chuyện gì trong thần điện, không cho gọi, tuyệt đối không được vào bên trong, nếu không sẽ bị phạt nặng.

"Nhiều như vậy. . . Tiêu Mạn nhi tại sao lại mặc kệ? Nàng không phải hoàng hậu sao?"
Những tin tức này, Hậu Thổ đã sớm lấy được trước đó, nhưng nghe chính
miệng Thái Nhất miêu tả một lần nữa, lại có tâm tình mới, trăm mối cảm
xúc ngổn ngang.

"Hoàng hậu đi trông nom Hoàng đế? Ngài thật là
nói chuyện không biết suy nghĩ, giống như Đại Tuyết Sơn, bên trong hoàng cung cũng có quy củ của nó, sức người sao có thể lay động." Đưa qua mấy ánh mắt xem thường, Thái Nhất xem Hậu Thổ như đứa bé mà dạy dỗ, hắn mở
miệng gọi một tiếng dì, giống như cung kính, lại không hơn.

Hậu Thổ Thánh mẫu sao có thể không hiểu.

Trong lòng tức giận muốn chết, rất nhiều lần muốn nhanh chóng kết liễu tánh
mạng của hắn, không nghe Thái Nhất nói hưu nói vượn nữa, đảo loạn tâm
thần, cũng không biết sao, cho dù động tác rat ay nhanh bao nhiêu, cũng
không có biện pháp để cho hắn câm miệng như nguyện.

Nhi tử Long ca ca sinh ra, sao cũng đáng ghét như vậy.

Đây đều là lỗi của Tiêu Mạn nhi.

Nếu như mẹ của đứa bé là nàng, nhất định sẽ không xấu xa như thế.

Đúng, nhất định là vậy.

Là sai lầm của mẹ đứa bé .

Tâm tình nàng càng phiền loạn, trong lòng Thái Nhất lại càng vui.

Trên miệng dĩ nhiên là càng thêm không cố kỵ gì mà nói hưu nói vượn, dù sao
chỉ cần nhắc tới phụ hoàng, Hậu Thổ Thánh mẫu sẽ không kiềm hãm được
mong muốn nghe tiếp.

Nữ nhân a, chỉ cần là đ*ng t*nh, thật ra thì đều giống nhau.

. . . . . . . . . . .

Mộ Lăng Không cùng với Tiêu hoàng hậu trở lại bên trong mật đạo, trong
lòng thật sự không yên lòng, không để ý cảnh cáo, lại lặng lẽ đi theo
đường cũ.

Hậu Thổ sư phụ trở về Thần điện, trong thôn làng trống
rỗng lập tức liền có hơn rất nhiều tức giận, nàng cúi thấp đầu, nhanh
chóng lướt nhanh, không lâu lắm, đã thuận lợi trở lại bên trong thần
điện.

Không có ai giữ cửa.

Nghĩ đến là nhận được lệnh rút lui.

Cho dù xảy ra chuyện gì trong thần điện, không cho gọi, tuyệt đối không được vào bên trong, nếu không sẽ bị phạt nặng.

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… "Nhiều như vậy. . . Tiêu Mạn nhi tại sao lại mặc kệ? Nàng không phải hoàng hậu sao?" Những tin tức này, Hậu Thổ đã sớm lấy được trước đó, nhưng nghe chính miệng Thái Nhất miêu tả một lần nữa, lại có tâm tình mới, trăm mối cảm xúc ngổn ngang."Hoàng hậu đi trông nom Hoàng đế? Ngài thật là nói chuyện không biết suy nghĩ, giống như Đại Tuyết Sơn, bên trong hoàng cung cũng có quy củ của nó, sức người sao có thể lay động." Đưa qua mấy ánh mắt xem thường, Thái Nhất xem Hậu Thổ như đứa bé mà dạy dỗ, hắn mở miệng gọi một tiếng dì, giống như cung kính, lại không hơn.Hậu Thổ Thánh mẫu sao có thể không hiểu.Trong lòng tức giận muốn chết, rất nhiều lần muốn nhanh chóng kết liễu tánh mạng của hắn, không nghe Thái Nhất nói hưu nói vượn nữa, đảo loạn tâm thần, cũng không biết sao, cho dù động tác rat ay nhanh bao nhiêu, cũng không có biện pháp để cho hắn câm miệng như nguyện.Nhi tử Long ca ca sinh ra, sao cũng đáng ghét như vậy.Đây đều là lỗi của Tiêu Mạn nhi.Nếu như mẹ của đứa bé là nàng, nhất định sẽ không xấu xa như thế.Đúng, nhất định là vậy.Là sai lầm của mẹ đứa bé .Tâm tình nàng càng phiền loạn, trong lòng Thái Nhất lại càng vui.Trên miệng dĩ nhiên là càng thêm không cố kỵ gì mà nói hưu nói vượn, dù sao chỉ cần nhắc tới phụ hoàng, Hậu Thổ Thánh mẫu sẽ không kiềm hãm được mong muốn nghe tiếp.Nữ nhân a, chỉ cần là đ*ng t*nh, thật ra thì đều giống nhau.. . . . . . . . . . .Mộ Lăng Không cùng với Tiêu hoàng hậu trở lại bên trong mật đạo, trong lòng thật sự không yên lòng, không để ý cảnh cáo, lại lặng lẽ đi theo đường cũ.Hậu Thổ sư phụ trở về Thần điện, trong thôn làng trống rỗng lập tức liền có hơn rất nhiều tức giận, nàng cúi thấp đầu, nhanh chóng lướt nhanh, không lâu lắm, đã thuận lợi trở lại bên trong thần điện.Không có ai giữ cửa.Nghĩ đến là nhận được lệnh rút lui.Cho dù xảy ra chuyện gì trong thần điện, không cho gọi, tuyệt đối không được vào bên trong, nếu không sẽ bị phạt nặng.

Quyển 5 - Chương 465: Cửu ca, huynh quá âm hiểm (5)