Tác giả:

Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính…

Quyển 5 - Chương 474: Thay đổi ngày (4)

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Sau một tiếng thở dài yếu ớt, Huyền Minh không có lên tiếng.Giống như cảm thán, hóa ra những chuyện kia, nàng đều nhớ rõ.Đế Tuấn thật sự nghe vô cùng nghiêm túc, không đáp lời, nhưng khuôn mặt rõ ràng đã dịu đi.Tìm ra cách, trong lòng Mộ Lăng Không đại khái hiểu rõ, theo lời này nói xuống chính xác không sai "khi còn bé, không ai đối tốt với ta, Huyền Minh xem như người duy nhất, tuy rằng sau này hắn làm rất nhiều chuyện sai trái, làm cho ta hận thấu xương, nhưng. . . Nhưng. . . Ân tình khó phai."Sai lầm không che giấu được, mà oán hận đồng dạng cũng không dứt.Tâm tình Mộ Lăng Không rối rắm, trái phải lôi kéo nàng.Nói đến nói đi, những chuyện đã qua này, thật ra Đế Tuấn cũng chưa từng tham dự qua, nhưng hắn hiểu được nàng, cũng không có cách nào trách cứ."Đó." Đế Tuấn lên tiếng trả lời, sải bước đi tới, nhìn chăm chú về phía ánh mắt hoảng sợ của ànng, một phen kéo vào trong lòng, rời xa Huyền Minh "Nợ máu trả bằng máu, vi phu có chút khó khăn.""Ta biết." Tiếng nói nhỏ đến không thể có nhỏ hơn, nếu không phải hai người gần sát nhau, thật đúng là khó nghe rõ nàng ở nói gì."Đó là lý do, nương tử không có mượn lý do thoái thác đấy chứ ? ?" Trong mắt của hắn hiện lên một chút ý cười, không cố ý che dấu sâu đậm, không cho nàng phát hiện, "Nếu không phải như vậy, tìm cách hối lộ vi phu cho tốt, ít nhất để người ta cảm thấy được, khoản mua bán này không tính lỗ vốn."Cuối cùng Mộ Lăng Không không nói gì.Hắn hắn hắn hắn hắn, đây không phải mượn gió bẻ măng sao."Trên người của ta còn có cái gì có thể hối lộ cho chàng sao?" Chi phí ăn mặc của nàng, đều đến từ hắn, về chút 'Tiền trinh' trên người này, vẫn là hắn cấp cho dùng ở nàh, căn bản không vào được pháp nhãn (mắt thần) của Đế Tuấn.Trừ lần đó ra, tiết mục lấy thân báo đáp cũng không còn diễn, đại hôn lâu rồi, đứa nhỏ cũng có, được xưng tụng là lão phu lão thê tử."Còn muốn muốn, nhất định có." Hắn lập lờ nước đôi trở về, lại chuyên tâm rống lên câu thứ nhất, động tác của tiểu tử đó thật sự là quá chậm, nhìn phiền lòng người.

Sau một tiếng thở dài yếu ớt, Huyền Minh không có lên tiếng.

Giống như cảm thán, hóa ra những chuyện kia, nàng đều nhớ rõ.

Đế Tuấn thật sự nghe vô cùng nghiêm túc, không đáp lời, nhưng khuôn mặt rõ ràng đã dịu đi.

Tìm ra cách, trong lòng Mộ Lăng Không đại khái hiểu rõ, theo lời này nói
xuống chính xác không sai "khi còn bé, không ai đối tốt với ta, Huyền
Minh xem như người duy nhất, tuy rằng sau này hắn làm rất nhiều chuyện
sai trái, làm cho ta hận thấu xương, nhưng. . . Nhưng. . . Ân tình khó
phai."

Sai lầm không che giấu được, mà oán hận đồng dạng cũng không dứt.

Tâm tình Mộ Lăng Không rối rắm, trái phải lôi kéo nàng.

Nói đến nói đi, những chuyện đã qua này, thật ra Đế Tuấn cũng chưa từng
tham dự qua, nhưng hắn hiểu được nàng, cũng không có cách nào trách cứ.

"Đó." Đế Tuấn lên tiếng trả lời, sải bước đi tới, nhìn chăm chú về phía ánh
mắt hoảng sợ của ànng, một phen kéo vào trong lòng, rời xa Huyền Minh
"Nợ máu trả bằng máu, vi phu có chút khó khăn."

"Ta biết."
Tiếng nói nhỏ đến không thể có nhỏ hơn, nếu không phải hai người gần sát nhau, thật đúng là khó nghe rõ nàng ở nói gì.

"Đó là lý do, nương tử không có mượn lý do thoái thác đấy chứ ? ?" Trong mắt của hắn
hiện lên một chút ý cười, không cố ý che dấu sâu đậm, không cho nàng
phát hiện, "Nếu không phải như vậy, tìm cách hối lộ vi phu cho tốt, ít
nhất để người ta cảm thấy được, khoản mua bán này không tính lỗ vốn."

Cuối cùng Mộ Lăng Không không nói gì.

Hắn hắn hắn hắn hắn, đây không phải mượn gió bẻ măng sao.

"Trên người của ta còn có cái gì có thể hối lộ cho chàng sao?" Chi phí ăn mặc của nàng, đều đến từ hắn, về chút 'Tiền trinh' trên người này, vẫn là
hắn cấp cho dùng ở nàh, căn bản không vào được pháp nhãn (mắt thần) của
Đế Tuấn.

Trừ lần đó ra, tiết mục lấy thân báo đáp cũng không còn diễn, đại hôn lâu rồi, đứa nhỏ cũng có, được xưng tụng là lão phu
lão thê tử.

"Còn muốn muốn, nhất định có." Hắn lập lờ nước
đôi trở về, lại chuyên tâm rống lên câu thứ nhất, động tác của tiểu tử
đó thật sự là quá chậm, nhìn phiền lòng người.

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… Sau một tiếng thở dài yếu ớt, Huyền Minh không có lên tiếng.Giống như cảm thán, hóa ra những chuyện kia, nàng đều nhớ rõ.Đế Tuấn thật sự nghe vô cùng nghiêm túc, không đáp lời, nhưng khuôn mặt rõ ràng đã dịu đi.Tìm ra cách, trong lòng Mộ Lăng Không đại khái hiểu rõ, theo lời này nói xuống chính xác không sai "khi còn bé, không ai đối tốt với ta, Huyền Minh xem như người duy nhất, tuy rằng sau này hắn làm rất nhiều chuyện sai trái, làm cho ta hận thấu xương, nhưng. . . Nhưng. . . Ân tình khó phai."Sai lầm không che giấu được, mà oán hận đồng dạng cũng không dứt.Tâm tình Mộ Lăng Không rối rắm, trái phải lôi kéo nàng.Nói đến nói đi, những chuyện đã qua này, thật ra Đế Tuấn cũng chưa từng tham dự qua, nhưng hắn hiểu được nàng, cũng không có cách nào trách cứ."Đó." Đế Tuấn lên tiếng trả lời, sải bước đi tới, nhìn chăm chú về phía ánh mắt hoảng sợ của ànng, một phen kéo vào trong lòng, rời xa Huyền Minh "Nợ máu trả bằng máu, vi phu có chút khó khăn.""Ta biết." Tiếng nói nhỏ đến không thể có nhỏ hơn, nếu không phải hai người gần sát nhau, thật đúng là khó nghe rõ nàng ở nói gì."Đó là lý do, nương tử không có mượn lý do thoái thác đấy chứ ? ?" Trong mắt của hắn hiện lên một chút ý cười, không cố ý che dấu sâu đậm, không cho nàng phát hiện, "Nếu không phải như vậy, tìm cách hối lộ vi phu cho tốt, ít nhất để người ta cảm thấy được, khoản mua bán này không tính lỗ vốn."Cuối cùng Mộ Lăng Không không nói gì.Hắn hắn hắn hắn hắn, đây không phải mượn gió bẻ măng sao."Trên người của ta còn có cái gì có thể hối lộ cho chàng sao?" Chi phí ăn mặc của nàng, đều đến từ hắn, về chút 'Tiền trinh' trên người này, vẫn là hắn cấp cho dùng ở nàh, căn bản không vào được pháp nhãn (mắt thần) của Đế Tuấn.Trừ lần đó ra, tiết mục lấy thân báo đáp cũng không còn diễn, đại hôn lâu rồi, đứa nhỏ cũng có, được xưng tụng là lão phu lão thê tử."Còn muốn muốn, nhất định có." Hắn lập lờ nước đôi trở về, lại chuyên tâm rống lên câu thứ nhất, động tác của tiểu tử đó thật sự là quá chậm, nhìn phiền lòng người.

Quyển 5 - Chương 474: Thay đổi ngày (4)