Tác giả:

Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính…

Quyển 5 - Chương 495: Trở về đại đô (5)

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… "Đối với nhi thần, phụ hoàng cũng sống không tốt, trung khí mười phần ngồi đây tức giận, hắc hắc, người băng hà thế nào nhi thần cũng làm như thế." Không phải có câu tục ngữ con nhà tông không giống lông cũng giống cánh sao, hắn chỉ đang học theo mà thôi."Khi đó trẫm cũng không phải là cố ý bỏ xuống ngôi vị hoàng đế, chuyện xảy ra có nguyên nhân, ngươi cũng không ohair không biết." Nếu không phải như thế, người nào nguyện ý không làm hoàng đế, mai danh ẩn tích, trở thành người không có thân phận, giấu giếm quay về."Dĩ nhiên nhi thần biết trong lòng phụ hoàng có nỗi khổ tâm, cũng không dám có ý trách cứ ngài quá phong lưu, chuyện đã qua mà lại lôi ra, nói đi nói lại đều không có ý nghĩa, người đừng để trong lòng." Khí định thần nhàn, câu nói có hàm ý khác, mọi người đều là người thông minh, dù không nói rõ ràng cũng đều hiểu. "Nếu như người đã thoái ẩn, nhi thần đương nhiên phải tôn trọng sự lựa chọn này, cũng không cưỡng ép người đi làm chuyện mình không muốn, nhưng ngược lại, người có phải hay không cũng nên để ý đến suy nghĩ của nhi thần chứ?"Chân Thái Nhất ở dưới gầm bàn đá đá Linh Đế, ghé tai nhỏ giọng nhắc nhở, "Phụ hoàng, cẩn thận, Cửu ca không có ý tốt, hắn đang đào bẫy chờ ngài tự mình chui đầu vào lưới đấy."Linh Đế cực kỳ vui mừng.Vỗ vỗ bả vai Thái Nhất.Đột nhiên nhìn đứa con trai này vô cùng thuận mắt.Vừa khôn ngoan lại hiểu chuyện, khi nào Cửu nhi có thể bắt chước được như thế đây, cho dù chỉ được một nửa quan tâm, hắn cũng vừa lòng thỏa ý.Thôi.Cũng đã lui vị, liền nghe một chút tâm nguyện của Tiểu Cửu đi.Chỉ cần hắn tiếp nhận Mạc Thương quốc, an tâm làm hoàng đế, làm tốt hơn nhiều lúc mình tại vị, chịu vất vả một chút cũng không coi là quá phận."Cửu nhi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, không sao cứ đi thẳng vào vấn đề, có thể đáp ứng ngươi, phụ hoàng quyết không từ chối." Nói chuyện xoay tới xoay lui, để cho đàu hắn chóang váng, giad rồi già rồi, thật chẳng muốn cùng người thân sử dụng mưu tính chơi đùa."Người trở về đại đô, nắm giữ việc triề chính, thống ngự quần thần, lại làm hoàng đế hai mươi năm nữa." Để cho tất cả lại quay trở về quỹ đạo vốn có của đó, trước như thế nào sau liền như thế.

"Đối với nhi thần, phụ hoàng cũng sống không tốt, trung khí mười phần ngồi đây tức giận, hắc hắc, người băng hà thế nào nhi thần cũng làm như thế." Không phải có câu tục ngữ con nhà tông không giống lông cũng giống cánh sao, hắn chỉ đang học theo mà thôi.

"Khi đó trẫm cũng không phải là cố ý bỏ xuống ngôi vị hoàng đế, chuyện xảy ra có nguyên nhân, ngươi cũng không ohair không biết." Nếu không phải như thế, người nào nguyện ý không làm hoàng đế, mai danh ẩn tích, trở thành người không có thân phận, giấu giếm quay về.

"Dĩ nhiên nhi thần biết trong lòng phụ hoàng có nỗi khổ tâm, cũng không dám có ý trách cứ ngài quá phong lưu, chuyện đã qua mà lại lôi ra, nói đi nói lại đều không có ý nghĩa, người đừng để trong lòng." Khí định thần nhàn, câu nói có hàm ý khác, mọi người đều là người thông minh, dù không nói rõ ràng cũng đều hiểu. "Nếu như người đã thoái ẩn, nhi thần đương nhiên phải tôn trọng sự lựa chọn này, cũng không cưỡng ép người đi làm chuyện mình không muốn, nhưng ngược lại, người có phải hay không cũng nên để ý đến suy nghĩ của nhi thần chứ?"

Chân Thái Nhất ở dưới gầm bàn đá đá Linh Đế, ghé tai nhỏ giọng nhắc nhở, "Phụ hoàng, cẩn thận, Cửu ca không có ý tốt, hắn đang đào bẫy chờ ngài tự mình chui đầu vào lưới đấy."

Linh Đế cực kỳ vui mừng.

Vỗ vỗ bả vai Thái Nhất.

Đột nhiên nhìn đứa con trai này vô cùng thuận mắt.

Vừa khôn ngoan lại hiểu chuyện, khi nào Cửu nhi có thể bắt chước được như thế đây, cho dù chỉ được một nửa quan tâm, hắn cũng vừa lòng thỏa ý.

Thôi.

Cũng đã lui vị, liền nghe một chút tâm nguyện của Tiểu Cửu đi.

Chỉ cần hắn tiếp nhận Mạc Thương quốc, an tâm làm hoàng đế, làm tốt hơn nhiều lúc mình tại vị, chịu vất vả một chút cũng không coi là quá phận.

"Cửu nhi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, không sao cứ đi thẳng vào vấn đề, có thể đáp ứng ngươi, phụ hoàng quyết không từ chối." Nói chuyện xoay tới xoay lui, để cho đàu hắn chóang váng, giad rồi già rồi, thật chẳng muốn cùng người thân sử dụng mưu tính chơi đùa.

"Người trở về đại đô, nắm giữ việc triề chính, thống ngự quần thần, lại làm hoàng đế hai mươi năm nữa." Để cho tất cả lại quay trở về quỹ đạo vốn có của đó, trước như thế nào sau liền như thế.

Phu Quân Trắng Mịn Là Con SóiTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết. Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người. Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai. Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này. Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù. Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng. Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự. Sớm có lời tiên đoán, lấy tính… "Đối với nhi thần, phụ hoàng cũng sống không tốt, trung khí mười phần ngồi đây tức giận, hắc hắc, người băng hà thế nào nhi thần cũng làm như thế." Không phải có câu tục ngữ con nhà tông không giống lông cũng giống cánh sao, hắn chỉ đang học theo mà thôi."Khi đó trẫm cũng không phải là cố ý bỏ xuống ngôi vị hoàng đế, chuyện xảy ra có nguyên nhân, ngươi cũng không ohair không biết." Nếu không phải như thế, người nào nguyện ý không làm hoàng đế, mai danh ẩn tích, trở thành người không có thân phận, giấu giếm quay về."Dĩ nhiên nhi thần biết trong lòng phụ hoàng có nỗi khổ tâm, cũng không dám có ý trách cứ ngài quá phong lưu, chuyện đã qua mà lại lôi ra, nói đi nói lại đều không có ý nghĩa, người đừng để trong lòng." Khí định thần nhàn, câu nói có hàm ý khác, mọi người đều là người thông minh, dù không nói rõ ràng cũng đều hiểu. "Nếu như người đã thoái ẩn, nhi thần đương nhiên phải tôn trọng sự lựa chọn này, cũng không cưỡng ép người đi làm chuyện mình không muốn, nhưng ngược lại, người có phải hay không cũng nên để ý đến suy nghĩ của nhi thần chứ?"Chân Thái Nhất ở dưới gầm bàn đá đá Linh Đế, ghé tai nhỏ giọng nhắc nhở, "Phụ hoàng, cẩn thận, Cửu ca không có ý tốt, hắn đang đào bẫy chờ ngài tự mình chui đầu vào lưới đấy."Linh Đế cực kỳ vui mừng.Vỗ vỗ bả vai Thái Nhất.Đột nhiên nhìn đứa con trai này vô cùng thuận mắt.Vừa khôn ngoan lại hiểu chuyện, khi nào Cửu nhi có thể bắt chước được như thế đây, cho dù chỉ được một nửa quan tâm, hắn cũng vừa lòng thỏa ý.Thôi.Cũng đã lui vị, liền nghe một chút tâm nguyện của Tiểu Cửu đi.Chỉ cần hắn tiếp nhận Mạc Thương quốc, an tâm làm hoàng đế, làm tốt hơn nhiều lúc mình tại vị, chịu vất vả một chút cũng không coi là quá phận."Cửu nhi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, không sao cứ đi thẳng vào vấn đề, có thể đáp ứng ngươi, phụ hoàng quyết không từ chối." Nói chuyện xoay tới xoay lui, để cho đàu hắn chóang váng, giad rồi già rồi, thật chẳng muốn cùng người thân sử dụng mưu tính chơi đùa."Người trở về đại đô, nắm giữ việc triề chính, thống ngự quần thần, lại làm hoàng đế hai mươi năm nữa." Để cho tất cả lại quay trở về quỹ đạo vốn có của đó, trước như thế nào sau liền như thế.

Quyển 5 - Chương 495: Trở về đại đô (5)