Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 2
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… 2Âm mưu của anhDiệp Băng nằm trên chiếc giường thoải mái, thiếp đi từ lúc nào. Nhiều năm cô ở trong quân đội, đã rất lâu không được nằm chiếc giường thoải mái vậy rồi. Tận hưởng một chút có ai tính là sai?Lúc cô tỉnh dậy đã là khoảng nửa đêm. Có một người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, phía trên anh ta ở trần, để lộ b* ng*c cường tráng. Trên gương mặt anh tuấn, kiên nghị của anh ta có chút giễu cợt với trò đùa của mình.Lúc sau cô mới mơ màng nhận ra người đàn ông quyến rũ trước mặt chính là cái tên Nguyên soái đáng chết Hình Thiên, liền thay đổi thái độ ngay lập tức : “b**n th**! Ra khỏi phòng tôi mau!”“Tiểu Băng Băng... thật sự mất hứng mà.” Nửa người anh ta chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo ấy. “Ngủ đi!”Đây là cái giọng gì đây? Chính xác là sự hạ lệnh nghiêm khắc của thượng cấp đối với hạ cấp không nghe lời còn gì? Đợi khi nào có cơ hội, cô nhất định cắn xé anh ta thành trăm mảnh.“Tôi ngủ đủ rồi! Còn anh, anh mau cút ra khỏi phòng tôi.” Diệp Băng đưa ra bộ mặt tức giận, hệt như một con mèo nhỏ tham ăn bị giành lấy miếng thịt từ miệng mình vậy.Nhưng mà với anh... bộ mặt này quả thực rất đáng yêu.“Tôi chẳng đi đâu hết!” Hình Thiên ôm lấy Diệp băng, giữ chặt cô trong lòng mình, tiếp tục giấc ngủ ngon lành.Tức chết cô! Cứ làm Nguyên soái là phải lì lợm vậy hả? Ông cô nói vị hôn phu này nhất định khiến cho cô hài lòng cơ mà... Không phải ông hiểu nhầm ý thích của cô rồi chứ!?“Anh bỏ tôi ra, phải lấy tôi anh vui lắm hả?” Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, hỏi.Anh ngồi dậy, đặt cô ngôì trên đùi mình, ôm lấy hông cô, trả lời:“Đương nhiên vui.”“Tại sao?”Anh che miệng, cười thành tiếng: “Sau này là một quân phu, không phải rất thú vị sao?”Cô càng tức giận, đây rõ ràng là chế giễu cô kiêu ngạo mà.Anh nhìn cô đang vùng vằng đòi chui vào chăn, bật cười rồi cùng cô ngả xuống giường.Nếu cả đời được sống cùng con mèo nhỏ như vậy thật sự sẽ rất thoải mái. Như vậy anh càng có lý do chinh phục cô gái tự tin, dũng mãnh này rồi.thông báo: máy tính nhà mình bị hỏng nên tuần sau mới ra chương mới được nhé!
2
Âm
mưu của anh
Diệp Băng nằm trên chiếc
giường thoải mái, thiếp đi từ lúc nào. Nhiều năm cô ở trong quân đội, đã rất lâu
không được nằm chiếc giường thoải mái vậy rồi. Tận hưởng một chút có ai tính là
sai?
Lúc cô tỉnh dậy đã là khoảng
nửa đêm. Có một người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, phía trên anh ta ở trần, để
lộ b* ng*c cường tráng. Trên gương mặt anh tuấn, kiên nghị của anh ta có chút
giễu cợt với trò đùa của mình.
Lúc sau cô mới mơ màng nhận
ra người đàn ông quyến rũ trước mặt chính là cái tên Nguyên soái đáng chết Hình
Thiên, liền thay đổi thái độ ngay lập tức : “b**n th**! Ra khỏi phòng tôi mau!”
“Tiểu Băng Băng... thật sự
mất hứng mà.” Nửa người anh ta chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy thấp thoáng
nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo ấy. “Ngủ đi!”
Đây là cái giọng gì đây?
Chính xác là sự hạ lệnh nghiêm khắc của thượng cấp đối với hạ cấp không nghe lời
còn gì? Đợi khi nào có cơ hội, cô nhất định cắn xé anh ta thành trăm mảnh.
“Tôi ngủ đủ rồi! Còn anh,
anh mau cút ra khỏi phòng tôi.” Diệp Băng đưa ra bộ mặt tức giận, hệt như một
con mèo nhỏ tham ăn bị giành lấy miếng thịt từ miệng mình vậy.
Nhưng mà với anh... bộ mặt
này quả thực rất đáng yêu.
“Tôi chẳng đi đâu hết!” Hình
Thiên ôm lấy Diệp băng, giữ chặt cô trong lòng mình, tiếp tục giấc ngủ ngon lành.
Tức chết cô! Cứ làm Nguyên
soái là phải lì lợm vậy hả? Ông cô nói vị hôn phu này nhất định khiến cho cô hài
lòng cơ mà... Không phải ông hiểu nhầm ý thích của cô rồi chứ!?
“Anh bỏ tôi ra, phải lấy
tôi anh vui lắm hả?” Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, hỏi.
Anh ngồi dậy, đặt cô ngôì
trên đùi mình, ôm lấy hông cô, trả lời:“Đương nhiên vui.”
“Tại sao?”
Anh che miệng, cười thành
tiếng: “Sau này là một quân phu, không phải rất thú vị sao?”
Cô càng tức giận, đây rõ
ràng là chế giễu cô kiêu ngạo mà.
Anh nhìn cô đang vùng vằng
đòi chui vào chăn, bật cười rồi cùng cô ngả xuống giường.Nếu cả đời được sống cùng
con mèo nhỏ như vậy thật sự sẽ rất thoải mái. Như vậy anh càng có lý do chinh
phục cô gái tự tin, dũng mãnh này rồi.
thông báo: máy tính nhà mình bị hỏng nên tuần sau mới ra chương mới được nhé!
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… 2Âm mưu của anhDiệp Băng nằm trên chiếc giường thoải mái, thiếp đi từ lúc nào. Nhiều năm cô ở trong quân đội, đã rất lâu không được nằm chiếc giường thoải mái vậy rồi. Tận hưởng một chút có ai tính là sai?Lúc cô tỉnh dậy đã là khoảng nửa đêm. Có một người đàn ông đang nằm bên cạnh cô, phía trên anh ta ở trần, để lộ b* ng*c cường tráng. Trên gương mặt anh tuấn, kiên nghị của anh ta có chút giễu cợt với trò đùa của mình.Lúc sau cô mới mơ màng nhận ra người đàn ông quyến rũ trước mặt chính là cái tên Nguyên soái đáng chết Hình Thiên, liền thay đổi thái độ ngay lập tức : “b**n th**! Ra khỏi phòng tôi mau!”“Tiểu Băng Băng... thật sự mất hứng mà.” Nửa người anh ta chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo ấy. “Ngủ đi!”Đây là cái giọng gì đây? Chính xác là sự hạ lệnh nghiêm khắc của thượng cấp đối với hạ cấp không nghe lời còn gì? Đợi khi nào có cơ hội, cô nhất định cắn xé anh ta thành trăm mảnh.“Tôi ngủ đủ rồi! Còn anh, anh mau cút ra khỏi phòng tôi.” Diệp Băng đưa ra bộ mặt tức giận, hệt như một con mèo nhỏ tham ăn bị giành lấy miếng thịt từ miệng mình vậy.Nhưng mà với anh... bộ mặt này quả thực rất đáng yêu.“Tôi chẳng đi đâu hết!” Hình Thiên ôm lấy Diệp băng, giữ chặt cô trong lòng mình, tiếp tục giấc ngủ ngon lành.Tức chết cô! Cứ làm Nguyên soái là phải lì lợm vậy hả? Ông cô nói vị hôn phu này nhất định khiến cho cô hài lòng cơ mà... Không phải ông hiểu nhầm ý thích của cô rồi chứ!?“Anh bỏ tôi ra, phải lấy tôi anh vui lắm hả?” Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, hỏi.Anh ngồi dậy, đặt cô ngôì trên đùi mình, ôm lấy hông cô, trả lời:“Đương nhiên vui.”“Tại sao?”Anh che miệng, cười thành tiếng: “Sau này là một quân phu, không phải rất thú vị sao?”Cô càng tức giận, đây rõ ràng là chế giễu cô kiêu ngạo mà.Anh nhìn cô đang vùng vằng đòi chui vào chăn, bật cười rồi cùng cô ngả xuống giường.Nếu cả đời được sống cùng con mèo nhỏ như vậy thật sự sẽ rất thoải mái. Như vậy anh càng có lý do chinh phục cô gái tự tin, dũng mãnh này rồi.thông báo: máy tính nhà mình bị hỏng nên tuần sau mới ra chương mới được nhé!