Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.  “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…

Chương 3

Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.  “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Đau quá!” Diệp Băng tỉnh dậy vì vết thương ở vai. Bọn sát thủ này ra tay hiểm thật, thiếu chút nữa là cô đi đời rồi.“Sao thế?” Anh đang ôm cô ngủ ngon lành cũng bị tiếng r*n r* trầm thấp của cô đánh thức.Cô nhìn anh một lúc rồi lắc đầu, tay vẫn ôm lấy bả vai rỉ máu: “Tôi không sao.”Anh nhíu mày nhìn cô, sau đó nhấc điện thoại lên. Hình như là gọi bác sĩ đến.Mãi lâu sau, cô mới thấy hình dáng quen thuộc. Là bác sĩ vẫn đến khám bệnh định kì cho cô. Ha ha, anh ta cuũn quan tâm nhiều thật đó.“Ừm, Diệp tiểu thư cô không nên vận động mạnh. Bản thân cô cũng chưa hồi phục hẳn.” Vị bác sĩ thở dài một tiếng sau đó mỉm cười thân thiện nhìn bệnh nhân của mình. “ Nếu cô chịu uống thuốc đầy đủ, tuần sau có thể hồi phục bình thường.”“Tôi biết rồi.”Anh ngồi bên giường, gương mặt không có chút đổi sắc thoạt nhìn có vẻ rất uy nghiêm, đáng sợ chỉ khẽ cất giọng nói: “Ông ra ngoài đi.”Bác sĩ cũng kính lui ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại anh và cô. Mà ánh mắt bức người kia thực sự khiến cô vô cùng khó chịu.“Anh đừng có nhìn tôi như thế nữa.” Cô rõ dàng đang muốn cầu xin nhưng giọng nói lại không ý thức được điều đó, vẫn giữ nguyên vẻ tự tin hàng ngày. “Bộ anh chưa nhìn thấy người ta bị thương bao giờ à?”“Hơ hơ, đúng là tôi chưa từng thấy.”“Anh… anh” Anh ta thực sự là muốn chọc cho Diệp Băng yếu đuối cô tức chết hay sao? Hay anh ta cho rằng mình cao cao tại thượng nên không ai giám động vào? Đợi đến khi vết thương lành hẳn, cứ để xem anh ta sống được đến bao giờ.Khóe miệng anh ta vẫn cong lên, thành một nụ cười nhàn nhạt nhưng trong giọng nói lại mang hàm ý châm biến: “Bảo bối à, cáu giận sẽ nhanh già lắm!”Diệp Băng bị lửa giận phủ lên cả đỉnh đầu, bướng bỉnh chui vào chăn sau đó giơ chân đạp cho anh mấy phát.Mà thân thủ anh cũng biến ảo khó lường, bản thân nhanh chóng tránh được cũng chẳng có gì là cẩn thận hơn.Diệp Băng cô vốn không quen nằm cùng giường với người khác nay lại chịu cảnh “chung chăn, chung gối chung luôn cái giường.” với một kẻ vốn không hề có thiện cảm lại càng thêm bực bội. Chỉ e rằng cứ cái cảnh này chắc vài ngày nữa cô ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân quá!“Này, mèo con, chui ra đây đi.”Cô vẫn bướng bỉnh rúc trong chăn.“Hơ hơ, không phải cuối cùng em cũng biết sợ tôi rồi đấy chứ?.”Vẫn im re.“Em không dậy, tôi đành đành đi ăn một mình vậy.”Diệp Băng lập tức ngồi dậy.“em thay đồ đi, tôi đợi em dưới nhà.”“Ok”Bạn nào muốn đọc các chương tiếp theo sớm nhất thì có thể đọc tại: https://www.facebook.com/groups/1409306402705260/

“Đau quá!” Diệp Băng tỉnh
dậy vì vết thương ở vai. Bọn sát thủ này ra tay hiểm thật, thiếu chút nữa là cô
đi đời rồi.

“Sao thế?” Anh đang ôm cô
ngủ ngon lành cũng bị tiếng r*n r* trầm thấp của cô đánh thức.

Cô nhìn anh một lúc rồi lắc
đầu, tay vẫn ôm lấy bả vai rỉ máu: “Tôi không sao.”

Anh nhíu mày nhìn cô, sau
đó nhấc điện thoại lên. Hình như là gọi bác sĩ đến.

Mãi lâu sau, cô mới thấy
hình dáng quen thuộc. Là bác sĩ vẫn đến khám bệnh định kì cho cô. Ha ha, anh ta
cuũn quan tâm nhiều thật đó.

“Ừm, Diệp tiểu thư cô không
nên vận động mạnh. Bản thân cô cũng chưa hồi phục hẳn.” Vị bác sĩ thở dài một
tiếng sau đó mỉm cười thân thiện nhìn bệnh nhân của mình. “ Nếu cô chịu uống
thuốc đầy đủ, tuần sau có thể hồi phục bình thường.”

“Tôi biết rồi.”

Anh ngồi bên giường, gương
mặt không có chút đổi sắc thoạt nhìn có vẻ rất uy nghiêm, đáng sợ chỉ khẽ cất
giọng nói: “Ông ra ngoài đi.”

Bác sĩ cũng kính lui ra
ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại
anh và cô. Mà ánh mắt bức người kia thực sự khiến cô vô cùng khó chịu.

“Anh đừng có nhìn tôi như
thế nữa.” Cô rõ dàng đang muốn cầu xin nhưng giọng nói lại không ý thức được điều
đó, vẫn giữ nguyên vẻ tự tin hàng ngày. “Bộ anh chưa nhìn thấy người ta bị thương
bao giờ à?”

“Hơ hơ, đúng là tôi chưa
từng thấy.”

“Anh… anh” Anh ta thực sự
là muốn chọc cho Diệp Băng yếu đuối cô tức chết hay sao? Hay anh ta cho rằng
mình cao cao tại thượng nên không ai giám động vào? Đợi đến khi vết thương lành
hẳn, cứ để xem anh ta sống được đến bao giờ.

Khóe miệng anh ta vẫn
cong lên, thành một nụ cười nhàn nhạt nhưng trong giọng nói lại mang hàm ý châm
biến: “Bảo bối à, cáu giận sẽ nhanh già lắm!”

Diệp Băng bị lửa giận phủ
lên cả đỉnh đầu, bướng bỉnh chui vào chăn sau đó giơ chân đạp cho anh mấy phát.

Mà thân thủ anh cũng biến
ảo khó lường, bản thân nhanh chóng tránh được cũng chẳng có gì là cẩn thận hơn.

Diệp Băng cô vốn không
quen nằm cùng giường với người khác nay lại chịu cảnh “chung chăn, chung gối
chung luôn cái giường.” với một kẻ vốn không hề có thiện cảm lại càng thêm bực
bội. Chỉ e rằng cứ cái cảnh này chắc vài ngày nữa cô ngồi sau nải chuối ngắm gà
khỏa thân quá!

“Này, mèo con, chui ra
đây đi.”

Cô vẫn bướng bỉnh rúc
trong chăn.

“Hơ hơ, không phải cuối
cùng em cũng biết sợ tôi rồi đấy chứ?.”

Vẫn im re.

“Em không dậy, tôi đành đành
đi ăn một mình vậy.”

Diệp Băng lập tức ngồi
dậy.

“em thay đồ đi, tôi đợi
em dưới nhà.”

“Ok”

Bạn nào muốn đọc các chương tiếp theo sớm nhất thì có thể đọc tại: https://www.facebook.com/groups/1409306402705260/

Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.  “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Đau quá!” Diệp Băng tỉnh dậy vì vết thương ở vai. Bọn sát thủ này ra tay hiểm thật, thiếu chút nữa là cô đi đời rồi.“Sao thế?” Anh đang ôm cô ngủ ngon lành cũng bị tiếng r*n r* trầm thấp của cô đánh thức.Cô nhìn anh một lúc rồi lắc đầu, tay vẫn ôm lấy bả vai rỉ máu: “Tôi không sao.”Anh nhíu mày nhìn cô, sau đó nhấc điện thoại lên. Hình như là gọi bác sĩ đến.Mãi lâu sau, cô mới thấy hình dáng quen thuộc. Là bác sĩ vẫn đến khám bệnh định kì cho cô. Ha ha, anh ta cuũn quan tâm nhiều thật đó.“Ừm, Diệp tiểu thư cô không nên vận động mạnh. Bản thân cô cũng chưa hồi phục hẳn.” Vị bác sĩ thở dài một tiếng sau đó mỉm cười thân thiện nhìn bệnh nhân của mình. “ Nếu cô chịu uống thuốc đầy đủ, tuần sau có thể hồi phục bình thường.”“Tôi biết rồi.”Anh ngồi bên giường, gương mặt không có chút đổi sắc thoạt nhìn có vẻ rất uy nghiêm, đáng sợ chỉ khẽ cất giọng nói: “Ông ra ngoài đi.”Bác sĩ cũng kính lui ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại anh và cô. Mà ánh mắt bức người kia thực sự khiến cô vô cùng khó chịu.“Anh đừng có nhìn tôi như thế nữa.” Cô rõ dàng đang muốn cầu xin nhưng giọng nói lại không ý thức được điều đó, vẫn giữ nguyên vẻ tự tin hàng ngày. “Bộ anh chưa nhìn thấy người ta bị thương bao giờ à?”“Hơ hơ, đúng là tôi chưa từng thấy.”“Anh… anh” Anh ta thực sự là muốn chọc cho Diệp Băng yếu đuối cô tức chết hay sao? Hay anh ta cho rằng mình cao cao tại thượng nên không ai giám động vào? Đợi đến khi vết thương lành hẳn, cứ để xem anh ta sống được đến bao giờ.Khóe miệng anh ta vẫn cong lên, thành một nụ cười nhàn nhạt nhưng trong giọng nói lại mang hàm ý châm biến: “Bảo bối à, cáu giận sẽ nhanh già lắm!”Diệp Băng bị lửa giận phủ lên cả đỉnh đầu, bướng bỉnh chui vào chăn sau đó giơ chân đạp cho anh mấy phát.Mà thân thủ anh cũng biến ảo khó lường, bản thân nhanh chóng tránh được cũng chẳng có gì là cẩn thận hơn.Diệp Băng cô vốn không quen nằm cùng giường với người khác nay lại chịu cảnh “chung chăn, chung gối chung luôn cái giường.” với một kẻ vốn không hề có thiện cảm lại càng thêm bực bội. Chỉ e rằng cứ cái cảnh này chắc vài ngày nữa cô ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân quá!“Này, mèo con, chui ra đây đi.”Cô vẫn bướng bỉnh rúc trong chăn.“Hơ hơ, không phải cuối cùng em cũng biết sợ tôi rồi đấy chứ?.”Vẫn im re.“Em không dậy, tôi đành đành đi ăn một mình vậy.”Diệp Băng lập tức ngồi dậy.“em thay đồ đi, tôi đợi em dưới nhà.”“Ok”Bạn nào muốn đọc các chương tiếp theo sớm nhất thì có thể đọc tại: https://www.facebook.com/groups/1409306402705260/

Chương 3