Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 9: Lăng gia (1)
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Diệp tiểu thư, cô có gì không thoải mái à?” Lăng Tranh nhìn mặt Diệp Băng ỉu xìu, quan tâm hỏi.“Không phải thế! Tôi chỉ hơi mệt một chút.” Diệp Băng vắt óc nghĩ ra kế nói xạo văn minh nhất.Hình Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn khuôn mặt rất khó đoán được anh ta đang vui hay buồn.“Tôi quên mất! Xin lỗi cô, Diệp tiểu thư. Cô đang bị thương…” Lăng Tranh nói với giọng ái ngại, thật sự anh ta cũng không nhớ lắm về vết thương. Cho dù thế nào cũng cảm thấy mình rất vô tâm, dù sao người ta cũng bị thương vì mình. “Cô xuống khoang sau nghỉ đi, để tôi lo nốt phần còn lại.”“Không cần phiền phức như vậy! Khởi động chế độ tự lái không được à?” Hình Thiên đằng sau uể oải đáp.“À…” Cô cảm thấy trước mặt anh ta, cô cứ như kẻ ngốc vậy.Hình Thiên gật đầu nhìn cô nhanh chóng thực hiện các thao tác cài đặt nơi đến.Nói là xa cũng chưa thể gọi là xa, vừa mới thực hiện bước nhảy siêu quang tốc chưa đầy hai phút đã có thể thoải mái hạ cánh trong khuân viên Lăng gia.“Thiếu gia, chào mừng cậu trở về.”Cô công nhận giúp việc ở đây rất lễ phép. Nếu đây thực sự là nhà cô, cô dám cá là mình chẳng bao giờ tham gia vào không quân.“Quản gia, ông chuẩn bị phòng cho Nguyên soái và phu nhân. Cha tôi đang ở đâu?”“Thiếu gia, lão gia đang đợi ngài. Có điều….” Ông quản gia nói đến caau thứ hai thì có vẻ mờ ám lắm.“Được rồi!” Lăng Tranh bắt đầu nở nụ cười ngọt ngào. “Nguyên soái ngài cứ thoải mái nhé!”“Được. Cám ơn ngài.”
“Diệp tiểu thư, cô có gì
không thoải mái à?” Lăng Tranh nhìn mặt Diệp Băng ỉu xìu, quan tâm hỏi.
“Không phải thế! Tôi chỉ
hơi mệt một chút.” Diệp Băng vắt óc nghĩ ra kế nói xạo văn minh nhất.
Hình Thiên nhìn ra ngoài
cửa sổ, chỉ nhìn khuôn mặt rất khó đoán được anh ta đang vui hay buồn.
“Tôi quên mất! Xin lỗi
cô, Diệp tiểu thư. Cô đang bị thương…” Lăng Tranh nói với giọng ái ngại, thật
sự anh ta cũng không nhớ lắm về vết thương. Cho dù thế nào cũng cảm thấy mình
rất vô tâm, dù sao người ta cũng bị thương vì mình. “Cô xuống khoang sau nghỉ
đi, để tôi lo nốt phần còn lại.”
“Không cần phiền phức như
vậy! Khởi động chế độ tự lái không được à?” Hình Thiên đằng sau uể oải đáp.
“À…” Cô cảm thấy trước
mặt anh ta, cô cứ như kẻ ngốc vậy.
Hình Thiên gật đầu nhìn
cô nhanh chóng thực hiện các thao tác cài đặt nơi đến.
Nói là xa cũng chưa thể
gọi là xa, vừa mới thực hiện bước nhảy siêu quang tốc chưa đầy hai phút đã có
thể thoải mái hạ cánh trong khuân viên Lăng gia.
“Thiếu gia, chào mừng cậu
trở về.”
Cô công nhận giúp việc ở
đây rất lễ phép. Nếu đây thực sự là nhà cô, cô dám cá là mình chẳng bao giờ
tham gia vào không quân.
“Quản gia, ông chuẩn bị
phòng cho Nguyên soái và phu nhân. Cha tôi đang ở đâu?”
“Thiếu gia, lão gia đang
đợi ngài. Có điều….” Ông quản gia nói đến caau thứ hai thì có vẻ mờ ám lắm.
“Được rồi!” Lăng Tranh
bắt đầu nở nụ cười ngọt ngào. “Nguyên soái ngài cứ thoải mái nhé!”
“Được. Cám ơn ngài.”
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Diệp tiểu thư, cô có gì không thoải mái à?” Lăng Tranh nhìn mặt Diệp Băng ỉu xìu, quan tâm hỏi.“Không phải thế! Tôi chỉ hơi mệt một chút.” Diệp Băng vắt óc nghĩ ra kế nói xạo văn minh nhất.Hình Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn khuôn mặt rất khó đoán được anh ta đang vui hay buồn.“Tôi quên mất! Xin lỗi cô, Diệp tiểu thư. Cô đang bị thương…” Lăng Tranh nói với giọng ái ngại, thật sự anh ta cũng không nhớ lắm về vết thương. Cho dù thế nào cũng cảm thấy mình rất vô tâm, dù sao người ta cũng bị thương vì mình. “Cô xuống khoang sau nghỉ đi, để tôi lo nốt phần còn lại.”“Không cần phiền phức như vậy! Khởi động chế độ tự lái không được à?” Hình Thiên đằng sau uể oải đáp.“À…” Cô cảm thấy trước mặt anh ta, cô cứ như kẻ ngốc vậy.Hình Thiên gật đầu nhìn cô nhanh chóng thực hiện các thao tác cài đặt nơi đến.Nói là xa cũng chưa thể gọi là xa, vừa mới thực hiện bước nhảy siêu quang tốc chưa đầy hai phút đã có thể thoải mái hạ cánh trong khuân viên Lăng gia.“Thiếu gia, chào mừng cậu trở về.”Cô công nhận giúp việc ở đây rất lễ phép. Nếu đây thực sự là nhà cô, cô dám cá là mình chẳng bao giờ tham gia vào không quân.“Quản gia, ông chuẩn bị phòng cho Nguyên soái và phu nhân. Cha tôi đang ở đâu?”“Thiếu gia, lão gia đang đợi ngài. Có điều….” Ông quản gia nói đến caau thứ hai thì có vẻ mờ ám lắm.“Được rồi!” Lăng Tranh bắt đầu nở nụ cười ngọt ngào. “Nguyên soái ngài cứ thoải mái nhé!”“Được. Cám ơn ngài.”