Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.  “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…

Chương 10

Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.  “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Giường ở đây thoải mái quá!” Vùa “đuổi” được ông quản gia đi, Diệp Băng đã làm biếng nằm ngay xuống giường.“Ngủ chút đi! Ai cũng mệt rồi.”Tất nhiên là không cần anh nói thì cô cũng lăn ra ngủ rồi.Hình Thiên tự hỏi, nếu một ngày kí ước của cô về anh sẽ bị xóa bỏ… liệu cô có đau lòng không?Không thể nào!Chẳng phải đã từng xóa bỏ một lần rồi sao? Rất nhiều năm về trước… người con gái dũng cảm bảo vệ người mà mình yêu thương. Tiếc rằng giờ nó chỉ còn là kí ước của riêng anh.“Em ngủ thật hả?”“Không phải chính anh bảo tôi ngủ sao?” Diệp Băng lúc này vô cùng đáng yêu. Cuộn trong chăn khiến cô ngoan ngoãn hơn thì phải.“Ngủ thì ít nhất cũng phải thay quần áo ra đã chứ!”“Ừm!”Hình Thiên cười cười nhìn cô mệt mỏi bước vào phòng tắm. Cô nhóc này bị tính lười ngấm vào máu rồi nhỉ?Escaping nights without you with sadows….Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi khiến Diệp Băng đang cuộn tròn trongchăn cũng tỉnh giấc.Cuộc điện thoại khiến cho con mèo lười biếng này thức dậy chắc chắn không bình thường!“Ai mà gọi sớm vậy?” Diệp băng uể oải nói vào điện thoại.“Thôi đi bà cô, nhìn xem là mấy giờ rồi!” Có tiếng nói tức giận từ trong điện thoại truyền ra. Chỉ cần lớn hơn tí nữa là đủ khiến cả căn phòng thành chiến trận rồi.“A …a, Nicolas, cậu nói nhỏ cái thôi. Đối với người con gái chân yếu tay mềm như tôi thì phải dịu dàng tí chứ.”“Bà cô mà chân yếu tay mềm cái gì? Nghe cho rõ đây… Tuần sau là sinh nhật tôi, tôi muốn bà cô đến dự.”“Cảm động quá!” Diệp Băng cười cười vô cùng gian xảo. Thật là khổ mà, ở lâu quá vởi kẻ cáo già như Hình Thiên nên cũng bị lây mất rồi.“Bà cô, bà cứ cẩn thận chotoi!”“Biết rồi.”Diệp Băng cười hí hưởng cuẩn bị vào nhà vệ sinh.“Ai đấy?”

“Giường ở đây thoải mái quá!” Vùa “đuổi” được ông quản gia đi, Diệp Băng đã làm biếng nằm ngay xuống giường.

“Ngủ chút đi! Ai cũng mệt rồi.”

Tất nhiên là không cần anh nói thì cô cũng lăn ra ngủ rồi.

Hình Thiên tự hỏi, nếu một ngày kí ước của cô về anh sẽ bị xóa bỏ… liệu cô có đau lòng không?

Không thể nào!

Chẳng phải đã từng xóa bỏ một lần rồi sao? Rất nhiều năm về trước… người con gái dũng cảm bảo vệ người mà mình yêu thương. Tiếc rằng giờ nó chỉ còn là kí ước của riêng anh.

“Em ngủ thật hả?”

“Không phải chính anh bảo tôi ngủ sao?” Diệp Băng lúc này vô cùng đáng yêu. Cuộn trong chăn khiến cô ngoan ngoãn hơn thì phải.

“Ngủ thì ít nhất cũng phải thay quần áo ra đã chứ!”

“Ừm!”

Hình Thiên cười cười nhìn cô mệt mỏi bước vào phòng tắm. Cô nhóc này bị tính lười ngấm vào máu rồi nhỉ?

Escaping nights without you with sadows….

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi khiến Diệp Băng đang cuộn tròn trongchăn cũng tỉnh giấc.

Cuộc điện thoại khiến cho con mèo lười biếng này thức dậy chắc chắn không bình thường!

“Ai mà gọi sớm vậy?” Diệp băng uể oải nói vào điện thoại.

“Thôi đi bà cô, nhìn xem là mấy giờ rồi!” Có tiếng nói tức giận từ trong điện thoại truyền ra. Chỉ cần lớn hơn tí nữa là đủ khiến cả căn phòng thành chiến trận rồi.

“A …a, Nicolas, cậu nói nhỏ cái thôi. Đối với người con gái chân yếu tay mềm như tôi thì phải dịu dàng tí chứ.”

“Bà cô mà chân yếu tay mềm cái gì? Nghe cho rõ đây… Tuần sau là sinh nhật tôi, tôi muốn bà cô đến dự.”

“Cảm động quá!” Diệp Băng cười cười vô cùng gian xảo. Thật là khổ mà, ở lâu quá vởi kẻ cáo già như Hình Thiên nên cũng bị lây mất rồi.

“Bà cô, bà cứ cẩn thận chotoi!”

“Biết rồi.”

Diệp Băng cười hí hưởng cuẩn bị vào nhà vệ sinh.

“Ai đấy?”

Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được.  “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Giường ở đây thoải mái quá!” Vùa “đuổi” được ông quản gia đi, Diệp Băng đã làm biếng nằm ngay xuống giường.“Ngủ chút đi! Ai cũng mệt rồi.”Tất nhiên là không cần anh nói thì cô cũng lăn ra ngủ rồi.Hình Thiên tự hỏi, nếu một ngày kí ước của cô về anh sẽ bị xóa bỏ… liệu cô có đau lòng không?Không thể nào!Chẳng phải đã từng xóa bỏ một lần rồi sao? Rất nhiều năm về trước… người con gái dũng cảm bảo vệ người mà mình yêu thương. Tiếc rằng giờ nó chỉ còn là kí ước của riêng anh.“Em ngủ thật hả?”“Không phải chính anh bảo tôi ngủ sao?” Diệp Băng lúc này vô cùng đáng yêu. Cuộn trong chăn khiến cô ngoan ngoãn hơn thì phải.“Ngủ thì ít nhất cũng phải thay quần áo ra đã chứ!”“Ừm!”Hình Thiên cười cười nhìn cô mệt mỏi bước vào phòng tắm. Cô nhóc này bị tính lười ngấm vào máu rồi nhỉ?Escaping nights without you with sadows….Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi khiến Diệp Băng đang cuộn tròn trongchăn cũng tỉnh giấc.Cuộc điện thoại khiến cho con mèo lười biếng này thức dậy chắc chắn không bình thường!“Ai mà gọi sớm vậy?” Diệp băng uể oải nói vào điện thoại.“Thôi đi bà cô, nhìn xem là mấy giờ rồi!” Có tiếng nói tức giận từ trong điện thoại truyền ra. Chỉ cần lớn hơn tí nữa là đủ khiến cả căn phòng thành chiến trận rồi.“A …a, Nicolas, cậu nói nhỏ cái thôi. Đối với người con gái chân yếu tay mềm như tôi thì phải dịu dàng tí chứ.”“Bà cô mà chân yếu tay mềm cái gì? Nghe cho rõ đây… Tuần sau là sinh nhật tôi, tôi muốn bà cô đến dự.”“Cảm động quá!” Diệp Băng cười cười vô cùng gian xảo. Thật là khổ mà, ở lâu quá vởi kẻ cáo già như Hình Thiên nên cũng bị lây mất rồi.“Bà cô, bà cứ cẩn thận chotoi!”“Biết rồi.”Diệp Băng cười hí hưởng cuẩn bị vào nhà vệ sinh.“Ai đấy?”

Chương 10