Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 22: Cô dâu của tôi (2)
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Trước cánh đồng hoa Bất Tử, chiếc xe ô tô đen bóng đột nhiên dừng lại. Một người đàn ông mặc bộ đồ làm vườn cũ kĩ, mắt khép hờ đi ra mở cổng, dường như có chút chào mừng.“Ông làm việc ở đây ạ?” Diệp Băng nhìn qua cánh đồng một hồi, ngạc nhiên thốt lên.‘Tiểu thư, cô không nhớ tôi sao?” Người đàn ông vừa dẫn Diệp Băng vào căn nhà cũ bên cạnh, vừa hỏi.Diệp Băng khẽ lắc đầu.“Ngày xưa, khi còn bé, thiếu gia rất thích dẫn cô đến đây?”“Thật ạ?”Cô thật không thể tưởng tượng được! Anh hai chỉ thích mấy cô bạn gái bên ngoài lại có thể tận tâm đưa em mình tới đây sao!?“Thiếu gia rất thương cô!”“Vâng! Có lẽ vậy!” Diệp Băng nghiêng đầu mỉm cười. Tuy không nhớ gì nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hóa ra anh trai cô cũng không đối xử tệ với cô lắm. “Cám ơn ông!”Nói truyện nãy giờ, quên hẳn Hình Thiên đã chuồn đi từ lúc nào. Cô thật sự thấy kì lạ. không lẽ Hình Thiên yên tâm cô ở gần một “người đàn ông” à? Hôm nay cô lại xuống giá đến thế ư?“Tiểu thư…. Tôi muốn nói với cô một việc!”“Dạ!?”“Tiểu thư, cô không nên lấy anh ta!”“Tại sao ạ?” Hiện giờ, Diệp Băng không thể khảng định mình không thích Hình Thiên chút nào nhưng cô chắc chắn là mình không thể nào yêu anh ta, cho dù một chút cũng vậy.“Tôi thấy…. anh ta lạnh nhạt với cô lắm !”“Ông hay đùa quá! Anh ấy trông như vậy nhưng thực ra ấp áp lắm!” Diệp Băng cười cười đáp lại, coi bộ có vẻ rất hạnh phúc.Người đàn ông cũng gật đầu, mỉm cười lễ phép.“Diệp Băng….” Hình Thiên từ xa gọi lại, tay cầm một hộp lớn bằng nhung đỏ vô cùng sang trọng. “Lại đây!”Diệp Băng nhìn ra xa một hồi rồi nhanh chân chạy lại. Biết đâu trong hộp đó có đồ ăn, để nguội sẽ không ngon!“Diệp Băng, đây là món quà tôi tặng em! Mở ra xem đi!”“Biết rồi” Diệp Băng đón lấy cái hộp, tò mò nhìn rồi từ từ mở ra. “Nặng thật đấy!”Một lát sau có tiếng hét kinh hoàng vang lên: “Má ơi! Vẫn chưa hết sao?”Hình Thiên bên cạnh cười tự đắc. Biết bao nhiêu công anh xếp hộp vào đó… không thể có truyện mới mở vài phút đã xong được.“Oa…. con chịu hết nổi rồi!”“Bỏ cuộc rồi à?”“Ai cho anh bắt nạt tôi?”“Bảo bối, ngoan nào! Đây mới thực sự là móm quà tôi tặng em…”
Trước cánh đồng hoa Bất Tử, chiếc xe ô tô đen bóng đột nhiên dừng lại. Một người đàn ông mặc bộ đồ làm vườn cũ kĩ, mắt khép hờ đi ra mở cổng, dường như có chút chào mừng.
“Ông làm việc ở đây ạ?” Diệp Băng nhìn qua cánh đồng một hồi, ngạc nhiên thốt lên.
‘Tiểu thư, cô không nhớ tôi sao?” Người đàn ông vừa dẫn Diệp Băng vào căn nhà cũ bên cạnh, vừa hỏi.
Diệp Băng khẽ lắc đầu.
“Ngày xưa, khi còn bé, thiếu gia rất thích dẫn cô đến đây?”
“Thật ạ?”
Cô thật không thể tưởng tượng được! Anh hai chỉ thích mấy cô bạn gái bên ngoài lại có thể tận tâm đưa em mình tới đây sao!?
“Thiếu gia rất thương cô!”
“Vâng! Có lẽ vậy!” Diệp Băng nghiêng đầu mỉm cười. Tuy không nhớ gì nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hóa ra anh trai cô cũng không đối xử tệ với cô lắm. “Cám ơn ông!”
Nói truyện nãy giờ, quên hẳn Hình Thiên đã chuồn đi từ lúc nào. Cô thật sự thấy kì lạ. không lẽ Hình Thiên yên tâm cô ở gần một “người đàn ông” à? Hôm nay cô lại xuống giá đến thế ư?
“Tiểu thư…. Tôi muốn nói với cô một việc!”
“Dạ!?”
“Tiểu thư, cô không nên lấy anh ta!”
“Tại sao ạ?” Hiện giờ, Diệp Băng không thể khảng định mình không thích Hình Thiên chút nào nhưng cô chắc chắn là mình không thể nào yêu anh ta, cho dù một chút cũng vậy.
“Tôi thấy…. anh ta lạnh nhạt với cô lắm !”
“Ông hay đùa quá! Anh ấy trông như vậy nhưng thực ra ấp áp lắm!” Diệp Băng cười cười đáp lại, coi bộ có vẻ rất hạnh phúc.
Người đàn ông cũng gật đầu, mỉm cười lễ phép.
“Diệp Băng….” Hình Thiên từ xa gọi lại, tay cầm một hộp lớn bằng nhung đỏ vô cùng sang trọng. “Lại đây!”
Diệp Băng nhìn ra xa một hồi rồi nhanh chân chạy lại. Biết đâu trong hộp đó có đồ ăn, để nguội sẽ không ngon!
“Diệp Băng, đây là món quà tôi tặng em! Mở ra xem đi!”
“Biết rồi” Diệp Băng đón lấy cái hộp, tò mò nhìn rồi từ từ mở ra. “Nặng thật đấy!”
Một lát sau có tiếng hét kinh hoàng vang lên: “Má ơi! Vẫn chưa hết sao?”
Hình Thiên bên cạnh cười tự đắc. Biết bao nhiêu công anh xếp hộp vào đó… không thể có truyện mới mở vài phút đã xong được.
“Oa…. con chịu hết nổi rồi!”
“Bỏ cuộc rồi à?”
“Ai cho anh bắt nạt tôi?”
“Bảo bối, ngoan nào! Đây mới thực sự là móm quà tôi tặng em…”
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… Trước cánh đồng hoa Bất Tử, chiếc xe ô tô đen bóng đột nhiên dừng lại. Một người đàn ông mặc bộ đồ làm vườn cũ kĩ, mắt khép hờ đi ra mở cổng, dường như có chút chào mừng.“Ông làm việc ở đây ạ?” Diệp Băng nhìn qua cánh đồng một hồi, ngạc nhiên thốt lên.‘Tiểu thư, cô không nhớ tôi sao?” Người đàn ông vừa dẫn Diệp Băng vào căn nhà cũ bên cạnh, vừa hỏi.Diệp Băng khẽ lắc đầu.“Ngày xưa, khi còn bé, thiếu gia rất thích dẫn cô đến đây?”“Thật ạ?”Cô thật không thể tưởng tượng được! Anh hai chỉ thích mấy cô bạn gái bên ngoài lại có thể tận tâm đưa em mình tới đây sao!?“Thiếu gia rất thương cô!”“Vâng! Có lẽ vậy!” Diệp Băng nghiêng đầu mỉm cười. Tuy không nhớ gì nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hóa ra anh trai cô cũng không đối xử tệ với cô lắm. “Cám ơn ông!”Nói truyện nãy giờ, quên hẳn Hình Thiên đã chuồn đi từ lúc nào. Cô thật sự thấy kì lạ. không lẽ Hình Thiên yên tâm cô ở gần một “người đàn ông” à? Hôm nay cô lại xuống giá đến thế ư?“Tiểu thư…. Tôi muốn nói với cô một việc!”“Dạ!?”“Tiểu thư, cô không nên lấy anh ta!”“Tại sao ạ?” Hiện giờ, Diệp Băng không thể khảng định mình không thích Hình Thiên chút nào nhưng cô chắc chắn là mình không thể nào yêu anh ta, cho dù một chút cũng vậy.“Tôi thấy…. anh ta lạnh nhạt với cô lắm !”“Ông hay đùa quá! Anh ấy trông như vậy nhưng thực ra ấp áp lắm!” Diệp Băng cười cười đáp lại, coi bộ có vẻ rất hạnh phúc.Người đàn ông cũng gật đầu, mỉm cười lễ phép.“Diệp Băng….” Hình Thiên từ xa gọi lại, tay cầm một hộp lớn bằng nhung đỏ vô cùng sang trọng. “Lại đây!”Diệp Băng nhìn ra xa một hồi rồi nhanh chân chạy lại. Biết đâu trong hộp đó có đồ ăn, để nguội sẽ không ngon!“Diệp Băng, đây là món quà tôi tặng em! Mở ra xem đi!”“Biết rồi” Diệp Băng đón lấy cái hộp, tò mò nhìn rồi từ từ mở ra. “Nặng thật đấy!”Một lát sau có tiếng hét kinh hoàng vang lên: “Má ơi! Vẫn chưa hết sao?”Hình Thiên bên cạnh cười tự đắc. Biết bao nhiêu công anh xếp hộp vào đó… không thể có truyện mới mở vài phút đã xong được.“Oa…. con chịu hết nổi rồi!”“Bỏ cuộc rồi à?”“Ai cho anh bắt nạt tôi?”“Bảo bối, ngoan nào! Đây mới thực sự là móm quà tôi tặng em…”