Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 23: Tôi xin trả lời
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Thực ra lòng tham của con người là vô đáy. Thế nên đừng cố sức quá!” Hình Thiên nằm bên cạnh liếc nhìn cô một chút rồi buông tiếng thở dài. “Xem em làm việc đến ngây ngốc cả người ra rồi này!”“Thiên kỳ đang ở chỗ của Hoãn Nhân.” Diệp Băng quay người, có chút lảng tránh. Vài phút sau mới buông ra một câu dịu dàng. ‘Tôi thấy hơi lo”Cô không biết cô lo cho ai, lo cho cái gì mà cũng không biết hiện tại là cô đang lo lắng hay mệt mỏi.“Nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ đến đó!”“Đừng đi” Diệp Băng nắm lấy tay áo Hình Thiên, giữ chặt. “Đến đó… nguy hiểm lắm!Hơn nữa là việc của Thiên Kỳ, chúng ta không nên can thiệp vào.”Chữ “chúng ta” khiến Hình Thiên vô cùng vui vẻ.“Này, em có nghĩ sau này em sẽ là vợ của tôi không?”“Tôi vốn không định nói, nhưng mà anh đã hỏi thì… không thể nào.”Hình Thiên cúi đầu, khẽ phát ra những tiếng cười trong trẻo: “Sao em lại nghĩ thế?”“Bởi vì tôi không thích anh một tạo nào!”“Chỉ không thích thôi à? Có ghét tôi không?”“Không! Không ghét! Chỉ không thích thôi.”Diệp Băng thực sự không hiểu mình đang nói gì mà dường như cô cũng chẳng quan tâm mình vừa nói gì, chỉ lặng lẽ quận mình trong chăn, ngủ ngon lành.Mà đâu chỉ có ngủ ngon lành thôi!Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, lấy tay anh áp lên má mình. Thích thú cảm nhận hơi ấm từ bàn tay thô to đó, có phần rất hiền hòa dễ mến.Hành động này của cô lại khiến anh dở khóc dở cười.“Này, cô bé… liệu em đã sẵn lòng ở bên tôi!”“Cho tôi một phút”Diệp Băng đang ngủ ngon lành bỗng thò đầu ra, tinh nghịch đáp lời.Chỉ một phút thôi sao!? Thế không phải là quá ngắn ngủi với một cô gái mới lớn à? Có điều lại là quá lâu với anh….“Thưa ngài, tôi xin trả lời….”
“Thực ra lòng tham của con người là vô đáy. Thế nên đừng cố sức quá!” Hình Thiên nằm bên cạnh liếc nhìn cô một chút rồi buông tiếng thở dài. “Xem em làm việc đến ngây ngốc cả người ra rồi này!”
“Thiên kỳ đang ở chỗ của Hoãn Nhân.” Diệp Băng quay người, có chút lảng tránh. Vài phút sau mới buông ra một câu dịu dàng. ‘Tôi thấy hơi lo”
Cô không biết cô lo cho ai, lo cho cái gì mà cũng không biết hiện tại là cô đang lo lắng hay mệt mỏi.
“Nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ đến đó!”
“Đừng đi” Diệp Băng nắm lấy tay áo Hình Thiên, giữ chặt. “Đến đó… nguy hiểm lắm!Hơn nữa là việc của Thiên Kỳ, chúng ta không nên can thiệp vào.”
Chữ “chúng ta” khiến Hình Thiên vô cùng vui vẻ.
“Này, em có nghĩ sau này em sẽ là vợ của tôi không?”
“Tôi vốn không định nói, nhưng mà anh đã hỏi thì… không thể nào.”
Hình Thiên cúi đầu, khẽ phát ra những tiếng cười trong trẻo: “Sao em lại nghĩ thế?”
“Bởi vì tôi không thích anh một tạo nào!”
“Chỉ không thích thôi à? Có ghét tôi không?”
“Không! Không ghét! Chỉ không thích thôi.”
Diệp Băng thực sự không hiểu mình đang nói gì mà dường như cô cũng chẳng quan tâm mình vừa nói gì, chỉ lặng lẽ quận mình trong chăn, ngủ ngon lành.
Mà đâu chỉ có ngủ ngon lành thôi!
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, lấy tay anh áp lên má mình. Thích thú cảm nhận hơi ấm từ bàn tay thô to đó, có phần rất hiền hòa dễ mến.
Hành động này của cô lại khiến anh dở khóc dở cười.
“Này, cô bé… liệu em đã sẵn lòng ở bên tôi!”
“Cho tôi một phút”Diệp Băng đang ngủ ngon lành bỗng thò đầu ra, tinh nghịch đáp lời.
Chỉ một phút thôi sao!? Thế không phải là quá ngắn ngủi với một cô gái mới lớn à? Có điều lại là quá lâu với anh….
“Thưa ngài, tôi xin trả lời….”
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Thực ra lòng tham của con người là vô đáy. Thế nên đừng cố sức quá!” Hình Thiên nằm bên cạnh liếc nhìn cô một chút rồi buông tiếng thở dài. “Xem em làm việc đến ngây ngốc cả người ra rồi này!”“Thiên kỳ đang ở chỗ của Hoãn Nhân.” Diệp Băng quay người, có chút lảng tránh. Vài phút sau mới buông ra một câu dịu dàng. ‘Tôi thấy hơi lo”Cô không biết cô lo cho ai, lo cho cái gì mà cũng không biết hiện tại là cô đang lo lắng hay mệt mỏi.“Nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ đến đó!”“Đừng đi” Diệp Băng nắm lấy tay áo Hình Thiên, giữ chặt. “Đến đó… nguy hiểm lắm!Hơn nữa là việc của Thiên Kỳ, chúng ta không nên can thiệp vào.”Chữ “chúng ta” khiến Hình Thiên vô cùng vui vẻ.“Này, em có nghĩ sau này em sẽ là vợ của tôi không?”“Tôi vốn không định nói, nhưng mà anh đã hỏi thì… không thể nào.”Hình Thiên cúi đầu, khẽ phát ra những tiếng cười trong trẻo: “Sao em lại nghĩ thế?”“Bởi vì tôi không thích anh một tạo nào!”“Chỉ không thích thôi à? Có ghét tôi không?”“Không! Không ghét! Chỉ không thích thôi.”Diệp Băng thực sự không hiểu mình đang nói gì mà dường như cô cũng chẳng quan tâm mình vừa nói gì, chỉ lặng lẽ quận mình trong chăn, ngủ ngon lành.Mà đâu chỉ có ngủ ngon lành thôi!Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, lấy tay anh áp lên má mình. Thích thú cảm nhận hơi ấm từ bàn tay thô to đó, có phần rất hiền hòa dễ mến.Hành động này của cô lại khiến anh dở khóc dở cười.“Này, cô bé… liệu em đã sẵn lòng ở bên tôi!”“Cho tôi một phút”Diệp Băng đang ngủ ngon lành bỗng thò đầu ra, tinh nghịch đáp lời.Chỉ một phút thôi sao!? Thế không phải là quá ngắn ngủi với một cô gái mới lớn à? Có điều lại là quá lâu với anh….“Thưa ngài, tôi xin trả lời….”