"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,…
Chương 159: Khoản vay nặng lãi (6)
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… “ Thôi cháu đi xuống đi.”Diêu Phương phất phất tay, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.Dì Lý rất nhanh rời đi, Diêu Phương nhìn căn phòng trống trải, gương mặt lộ ra vẻ cô đơn, thương tâm. Cuối cùng, bà dừng tầm mắt ở bức ảnh để trên tủ đầu giường, bức ảnh một người đàn ông trung niên mang thần thái phấn khởi, vui tươi, so với Du Thần Ích giống nhau tới sáu, bảy phần.Bà từ từ đứng dậy, cầm lấy bức ảnh lên, tỉ mỉ ngắm nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về người trong bức ảnh nói:“ Lão Du à, nhà họ Du có hậu duệ rồi, ông rất nhanh sẽ làm ông rồi…”Ban đêm, khắp nơi tối đen như mực, không gian yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đã tiến vào giấc mộng đẹp. đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong phòng lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ bước vào một phòng khác, lúc đi ra, trong tay lại cầm một món đồ.Sáng ngày hôm sau, khi Văn Hinh vừa rời khỏi giường, dì Lý đã đặc biệt hầm một nồi canh gà nhân sâm cùng cháo tổ yến mang tới cho cô."Cám ơn dì, dì Lý.”Văn Hinh cảm kích nói với dì Lý, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.Dì Lý cũng cười, vẻ mặt nhân ái,“ Mau ăn đi, bây giờ cháu không phải ăn cho một người, về sau ngàn vạn lần không được thích gì ăn đấy, đói phải ăn liền, không được để đứa bé đói bụng, biết không?”" Cháu Biết!" Văn Hinh nở nụ cười, "Về sau cháu nhất định sẽ nuôi mình trắng trẻo mập mạp, sau đó sẽ sinh một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, như vậy mới có thể rời đi được.”Nghe cô nói vậy, dì Lý lắc đầu , bật cười, Lạc Tình ngồi ở phía đối diện hừ lạnh một tiếng,“ Cũng còn chưa biết đứa bé trong bụng cô là của ai đâu? Nói không chừng là dã chủng của cô cùng người khác, sau đó cô thông đồng với tên đó nói đứa bé của nhà họ Du để lừa tiền cũng nên.”Nghe vậy, nụ cười trên mặt Văn Hinh thu lại, cô nhìn vẻ mặt đầy ghen ghét của Lạc Tình, lạnh lùng mở miệng nói:“ Chẳng lẽ cô không biết trên đời này có cái gọi là giám định AND sao? Nếu không tin, chờ đứa bé được sinh ra không phải sẽ rõ ràng sao?”Cô không hiểu, tại sao nhìn gương mặt hồn nhiên đáng yêu như vậy , mà lại có tâm lòng độc ác như thế.Đột nhiên, cô nhớ tới Tiểu Lăng, Tiểu Lăng cũng là một cô gái đáng yêu. So với lạc Tình, quả thực là một trời một vực.“ Cô…”Lạc Tình tức đến sắc mặt trắng bệch, cô nhìn chằm chằm vào Văn Hinh đang chậm rãi ăn cháo tổ yến, trong mắt hận ý nồng đượm.“ Coi như đứa bé đó là của anh họ, vậy thì sao? Tối qua bác đã nói rồi, chỉ cần cô sinh đứa nhỏ này ra, sau đó cô phải cầm tiền mà cút đi.”Tốt nhất cút xa ra, vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện trước mặt cô ta và anh họ.“ Cô yên tâm, đến lúc đó cho dù các người cầu xin tôi ở lại, tôi cũng không ở.”Văn Hinh cười lạnh, trên mặt toàn là khinh thường. cô vốn không có ý định ở lại nhà họ Du, lần này cô quay lại đây, chỉ là chờ dưỡng thai, sau đó chờ đứa bé được sinh ra, cô sẽ rời đi.
“ Thôi cháu đi xuống đi.”
Diêu Phương phất phất tay, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Dì Lý rất nhanh rời đi, Diêu Phương nhìn căn phòng trống trải, gương mặt lộ ra vẻ cô đơn, thương tâm. Cuối cùng, bà dừng tầm mắt ở bức ảnh để trên tủ đầu giường, bức ảnh một người đàn ông trung niên mang thần thái phấn khởi, vui tươi, so với Du Thần Ích giống nhau tới sáu, bảy phần.
Bà từ từ đứng dậy, cầm lấy bức ảnh lên, tỉ mỉ ngắm nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về người trong bức ảnh nói:
“ Lão Du à, nhà họ Du có hậu duệ rồi, ông rất nhanh sẽ làm ông rồi…”
Ban đêm, khắp nơi tối đen như mực, không gian yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đã tiến vào giấc mộng đẹp. đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong phòng lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ bước vào một phòng khác, lúc đi ra, trong tay lại cầm một món đồ.
Sáng ngày hôm sau, khi Văn Hinh vừa rời khỏi giường, dì Lý đã đặc biệt hầm một nồi canh gà nhân sâm cùng cháo tổ yến mang tới cho cô.
"Cám ơn dì, dì Lý.”
Văn Hinh cảm kích nói với dì Lý, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Dì Lý cũng cười, vẻ mặt nhân ái,
“ Mau ăn đi, bây giờ cháu không phải ăn cho một người, về sau ngàn vạn lần không được thích gì ăn đấy, đói phải ăn liền, không được để đứa bé đói bụng, biết không?”
" Cháu Biết!" Văn Hinh nở nụ cười, "Về sau cháu nhất định sẽ nuôi mình trắng trẻo mập mạp, sau đó sẽ sinh một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, như vậy mới có thể rời đi được.”
Nghe cô nói vậy, dì Lý lắc đầu , bật cười, Lạc Tình ngồi ở phía đối diện hừ lạnh một tiếng,
“ Cũng còn chưa biết đứa bé trong bụng cô là của ai đâu? Nói không chừng là dã chủng của cô cùng người khác, sau đó cô thông đồng với tên đó nói đứa bé của nhà họ Du để lừa tiền cũng nên.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Văn Hinh thu lại, cô nhìn vẻ mặt đầy ghen ghét của Lạc Tình, lạnh lùng mở miệng nói:
“ Chẳng lẽ cô không biết trên đời này có cái gọi là giám định AND sao? Nếu không tin, chờ đứa bé được sinh ra không phải sẽ rõ ràng sao?”
Cô không hiểu, tại sao nhìn gương mặt hồn nhiên đáng yêu như vậy , mà lại có tâm lòng độc ác như thế.
Đột nhiên, cô nhớ tới Tiểu Lăng, Tiểu Lăng cũng là một cô gái đáng yêu. So với lạc Tình, quả thực là một trời một vực.
“ Cô…”
Lạc Tình tức đến sắc mặt trắng bệch, cô nhìn chằm chằm vào Văn Hinh đang chậm rãi ăn cháo tổ yến, trong mắt hận ý nồng đượm.
“ Coi như đứa bé đó là của anh họ, vậy thì sao? Tối qua bác đã nói rồi, chỉ cần cô sinh đứa nhỏ này ra, sau đó cô phải cầm tiền mà cút đi.”
Tốt nhất cút xa ra, vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện trước mặt cô ta và anh họ.
“ Cô yên tâm, đến lúc đó cho dù các người cầu xin tôi ở lại, tôi cũng không ở.”
Văn Hinh cười lạnh, trên mặt toàn là khinh thường. cô vốn không có ý định ở lại nhà họ Du, lần này cô quay lại đây, chỉ là chờ dưỡng thai, sau đó chờ đứa bé được sinh ra, cô sẽ rời đi.
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… “ Thôi cháu đi xuống đi.”Diêu Phương phất phất tay, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.Dì Lý rất nhanh rời đi, Diêu Phương nhìn căn phòng trống trải, gương mặt lộ ra vẻ cô đơn, thương tâm. Cuối cùng, bà dừng tầm mắt ở bức ảnh để trên tủ đầu giường, bức ảnh một người đàn ông trung niên mang thần thái phấn khởi, vui tươi, so với Du Thần Ích giống nhau tới sáu, bảy phần.Bà từ từ đứng dậy, cầm lấy bức ảnh lên, tỉ mỉ ngắm nhìn, đột nhiên nở nụ cười, nhìn về người trong bức ảnh nói:“ Lão Du à, nhà họ Du có hậu duệ rồi, ông rất nhanh sẽ làm ông rồi…”Ban đêm, khắp nơi tối đen như mực, không gian yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đã tiến vào giấc mộng đẹp. đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong phòng lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó lại lặng lẽ bước vào một phòng khác, lúc đi ra, trong tay lại cầm một món đồ.Sáng ngày hôm sau, khi Văn Hinh vừa rời khỏi giường, dì Lý đã đặc biệt hầm một nồi canh gà nhân sâm cùng cháo tổ yến mang tới cho cô."Cám ơn dì, dì Lý.”Văn Hinh cảm kích nói với dì Lý, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.Dì Lý cũng cười, vẻ mặt nhân ái,“ Mau ăn đi, bây giờ cháu không phải ăn cho một người, về sau ngàn vạn lần không được thích gì ăn đấy, đói phải ăn liền, không được để đứa bé đói bụng, biết không?”" Cháu Biết!" Văn Hinh nở nụ cười, "Về sau cháu nhất định sẽ nuôi mình trắng trẻo mập mạp, sau đó sẽ sinh một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, như vậy mới có thể rời đi được.”Nghe cô nói vậy, dì Lý lắc đầu , bật cười, Lạc Tình ngồi ở phía đối diện hừ lạnh một tiếng,“ Cũng còn chưa biết đứa bé trong bụng cô là của ai đâu? Nói không chừng là dã chủng của cô cùng người khác, sau đó cô thông đồng với tên đó nói đứa bé của nhà họ Du để lừa tiền cũng nên.”Nghe vậy, nụ cười trên mặt Văn Hinh thu lại, cô nhìn vẻ mặt đầy ghen ghét của Lạc Tình, lạnh lùng mở miệng nói:“ Chẳng lẽ cô không biết trên đời này có cái gọi là giám định AND sao? Nếu không tin, chờ đứa bé được sinh ra không phải sẽ rõ ràng sao?”Cô không hiểu, tại sao nhìn gương mặt hồn nhiên đáng yêu như vậy , mà lại có tâm lòng độc ác như thế.Đột nhiên, cô nhớ tới Tiểu Lăng, Tiểu Lăng cũng là một cô gái đáng yêu. So với lạc Tình, quả thực là một trời một vực.“ Cô…”Lạc Tình tức đến sắc mặt trắng bệch, cô nhìn chằm chằm vào Văn Hinh đang chậm rãi ăn cháo tổ yến, trong mắt hận ý nồng đượm.“ Coi như đứa bé đó là của anh họ, vậy thì sao? Tối qua bác đã nói rồi, chỉ cần cô sinh đứa nhỏ này ra, sau đó cô phải cầm tiền mà cút đi.”Tốt nhất cút xa ra, vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện trước mặt cô ta và anh họ.“ Cô yên tâm, đến lúc đó cho dù các người cầu xin tôi ở lại, tôi cũng không ở.”Văn Hinh cười lạnh, trên mặt toàn là khinh thường. cô vốn không có ý định ở lại nhà họ Du, lần này cô quay lại đây, chỉ là chờ dưỡng thai, sau đó chờ đứa bé được sinh ra, cô sẽ rời đi.