"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.…
Chương 102: Để lại lý do
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… "Anh.... ...." Hai mắt Ninh Doãn Ngân hơi nhắm lại, môi mỏng khẽ mở: "Em......Em có thể ở lại không?"Hàn Mộ chấn động cả người, trên gương lại thờ ơ lại xuất hiện vết ửng hồng.Để cô ở lại? Vì cái gì?""Ha ha......" Hàn Mộ khôi phục lại bình tĩnh, "Ninh thiếu nói đùa! Không phải tôi đã nói,tôi tình nguyện thất hứa sao?"Cười tự kiêu, Hàn Mộ tiếp tục nói: "HM của tôi cái gì mà không có, nhưng nhiều nhất chính là tiền!"Hàn Mộ giận điên người vẻ mặt vẫn không biểu hiện rõ, cô đã định thất hứa rồi!Ninh Doãn Ngân đen mặt. anh phải làm sao để người phụ nữ này biểu đạt ý của mình chứ?Người phụ nữ này làm cho anh vừa yêu vừa hận. Anh thật sự hận không thể........Hận không thể b*p ch*t cô!"Em biết anh không phải có ý nay!" Ninh Doãn Ngân nhìn gương mặt xinh đẹp của Hàn Mộ, trên gương mặt không lộ vẻ gì: "Chẳng lẽ, em không biết?"Anh không tin người phụ nữ này không biết ý của anh! Tuyệt đối không tin!"Ha ha......" Hàn Mộ che miệng cười "Sao đêm nay Ninh thiếu nói nhiều chuyện chê cười như thế. Ninh thiếu cảm thấy tôi nên biết cái gì?"Chê cười?Ninh Doãn Ngân nắm chặt tay, trên mu bàn tay xuất hiện nhiều gân xanh. Cô dám nói anh nói chuyện chê cười!"Ninh thiếu, nhiệt độ của anh bình thường không?" Hàn Mộ nghiêm tức nhìn Ninh Doãn Ngân, sắc mặt vô cùng chăm chú.Nhiệt độ bình thường không?Ninh Doãn Ngân cố gắng kiềm chế cơn giận của minh, sắc mặt hơi tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô gái, em yên tâm. Tôi rất bình thường!""Vậy thì tốt rồi, nếu không tôi thật sự không biết phải làm thế nào đưa Ninh thiếu trở về!" Hàn Mộ đứng lên đi đến trước cửa, mở cửa chính ra: "Ninh thiếu không có ý gì, thời gian năm phút đã hết!"Ý của Hàn Mộ rất rõ, xin mời ngài, gặp lại không tiễn!Nhưng trong lòng Hàn Mộ không phải là hai chữ gặp lại. Cô tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại!Ninh Doãn Ngân đứng ở cửa ra vào, một tay chống lên giam Hàn Mộ ở cửa, khẽ ngẩng đầu: "Vì sao?"Vình sao cô không muốn ở lại, anh tự mình mở miệng cũng không được sao?"Để lại lý do đi?" Hàn Mộ cảm thấy có chút buồn cười."Nếu như.... ........." Ninh Doãn Ngân chỉ đứng ở một phần ba khe cửa ra vào: "Nếu anh nói, vì anh.... ........"
"Anh.... ...." Hai mắt Ninh Doãn Ngân hơi nhắm lại, môi mỏng khẽ mở: "Em......Em có thể ở lại không?"
Hàn Mộ chấn động cả người, trên gương lại thờ ơ lại xuất hiện vết ửng hồng.
Để cô ở lại? Vì cái gì?"
"Ha ha......" Hàn Mộ khôi phục lại bình tĩnh, "Ninh thiếu nói đùa! Không phải tôi đã nói,tôi tình nguyện thất hứa sao?"
Cười tự kiêu, Hàn Mộ tiếp tục nói: "HM của tôi cái gì mà không có, nhưng nhiều nhất chính là tiền!"
Hàn Mộ giận điên người vẻ mặt vẫn không biểu hiện rõ, cô đã định thất hứa rồi!
Ninh Doãn Ngân đen mặt. anh phải làm sao để người phụ nữ này biểu đạt ý của mình chứ?
Người phụ nữ này làm cho anh vừa yêu vừa hận. Anh thật sự hận không thể........Hận không thể b*p ch*t cô!
"Em biết anh không phải có ý nay!" Ninh Doãn Ngân nhìn gương mặt xinh đẹp của Hàn Mộ, trên gương mặt không lộ vẻ gì: "Chẳng lẽ, em không biết?"
Anh không tin người phụ nữ này không biết ý của anh! Tuyệt đối không tin!
"Ha ha......" Hàn Mộ che miệng cười "Sao đêm nay Ninh thiếu nói nhiều chuyện chê cười như thế. Ninh thiếu cảm thấy tôi nên biết cái gì?"
Chê cười?
Ninh Doãn Ngân nắm chặt tay, trên mu bàn tay xuất hiện nhiều gân xanh. Cô dám nói anh nói chuyện chê cười!
"Ninh thiếu, nhiệt độ của anh bình thường không?" Hàn Mộ nghiêm tức nhìn Ninh Doãn Ngân, sắc mặt vô cùng chăm chú.
Nhiệt độ bình thường không?
Ninh Doãn Ngân cố gắng kiềm chế cơn giận của minh, sắc mặt hơi tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô gái, em yên tâm. Tôi rất bình thường!"
"Vậy thì tốt rồi, nếu không tôi thật sự không biết phải làm thế nào đưa Ninh thiếu trở về!" Hàn Mộ đứng lên đi đến trước cửa, mở cửa chính ra: "Ninh thiếu không có ý gì, thời gian năm phút đã hết!"
Ý của Hàn Mộ rất rõ, xin mời ngài, gặp lại không tiễn!
Nhưng trong lòng Hàn Mộ không phải là hai chữ gặp lại. Cô tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại!
Ninh Doãn Ngân đứng ở cửa ra vào, một tay chống lên giam Hàn Mộ ở cửa, khẽ ngẩng đầu: "Vì sao?"
Vình sao cô không muốn ở lại, anh tự mình mở miệng cũng không được sao?
"Để lại lý do đi?" Hàn Mộ cảm thấy có chút buồn cười.
"Nếu như.... ........." Ninh Doãn Ngân chỉ đứng ở một phần ba khe cửa ra vào: "Nếu anh nói, vì anh.... ........"
Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… "Anh.... ...." Hai mắt Ninh Doãn Ngân hơi nhắm lại, môi mỏng khẽ mở: "Em......Em có thể ở lại không?"Hàn Mộ chấn động cả người, trên gương lại thờ ơ lại xuất hiện vết ửng hồng.Để cô ở lại? Vì cái gì?""Ha ha......" Hàn Mộ khôi phục lại bình tĩnh, "Ninh thiếu nói đùa! Không phải tôi đã nói,tôi tình nguyện thất hứa sao?"Cười tự kiêu, Hàn Mộ tiếp tục nói: "HM của tôi cái gì mà không có, nhưng nhiều nhất chính là tiền!"Hàn Mộ giận điên người vẻ mặt vẫn không biểu hiện rõ, cô đã định thất hứa rồi!Ninh Doãn Ngân đen mặt. anh phải làm sao để người phụ nữ này biểu đạt ý của mình chứ?Người phụ nữ này làm cho anh vừa yêu vừa hận. Anh thật sự hận không thể........Hận không thể b*p ch*t cô!"Em biết anh không phải có ý nay!" Ninh Doãn Ngân nhìn gương mặt xinh đẹp của Hàn Mộ, trên gương mặt không lộ vẻ gì: "Chẳng lẽ, em không biết?"Anh không tin người phụ nữ này không biết ý của anh! Tuyệt đối không tin!"Ha ha......" Hàn Mộ che miệng cười "Sao đêm nay Ninh thiếu nói nhiều chuyện chê cười như thế. Ninh thiếu cảm thấy tôi nên biết cái gì?"Chê cười?Ninh Doãn Ngân nắm chặt tay, trên mu bàn tay xuất hiện nhiều gân xanh. Cô dám nói anh nói chuyện chê cười!"Ninh thiếu, nhiệt độ của anh bình thường không?" Hàn Mộ nghiêm tức nhìn Ninh Doãn Ngân, sắc mặt vô cùng chăm chú.Nhiệt độ bình thường không?Ninh Doãn Ngân cố gắng kiềm chế cơn giận của minh, sắc mặt hơi tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô gái, em yên tâm. Tôi rất bình thường!""Vậy thì tốt rồi, nếu không tôi thật sự không biết phải làm thế nào đưa Ninh thiếu trở về!" Hàn Mộ đứng lên đi đến trước cửa, mở cửa chính ra: "Ninh thiếu không có ý gì, thời gian năm phút đã hết!"Ý của Hàn Mộ rất rõ, xin mời ngài, gặp lại không tiễn!Nhưng trong lòng Hàn Mộ không phải là hai chữ gặp lại. Cô tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại!Ninh Doãn Ngân đứng ở cửa ra vào, một tay chống lên giam Hàn Mộ ở cửa, khẽ ngẩng đầu: "Vì sao?"Vình sao cô không muốn ở lại, anh tự mình mở miệng cũng không được sao?"Để lại lý do đi?" Hàn Mộ cảm thấy có chút buồn cười."Nếu như.... ........." Ninh Doãn Ngân chỉ đứng ở một phần ba khe cửa ra vào: "Nếu anh nói, vì anh.... ........"