"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.…

Chương 103: Anh nói thật

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Ninh Doãn Ngân từ một phần ba khe cửa đầy vào, kéo tay Hàn Mộ lại: "Anh nói, vì anh, ở lại."Giọng điệu hơi bá đạo, hơi ra lệnh.Hàn Mộ sửng sốt. Cơ thể Ninh Doãn Ngân gần như dán chặt lên người cô. Trên người anh thỏa ra hương thơm xanh mát, không có mùi thuốc lá đáng ghét, không có mùi nước hoa làm người khác bị sặc. Là mùi hương cô thích!Thậm chí cô còn có thể nhìn rõ Ninh Doãn Ngân, nhìn mặt mũi của anh, nhìn đến làn da trên mặt anh.Da của anh rất tốt, rất trắng. Không có mụn, không có lỗ chân lông.Người đàn ông này quá nguy hiểm!"Ninh thiếu, ngài quá buồn cười đi?" Hàn Mộ hừ lạnh: "Mỹ nam kế? Dường như ngài đã dùng không đúng người rồi!... ....Tôi không phục!"Tròng mắt Ninh Doãn Ngân hơi híp lại, mang theo vẻ nguy hiểm quét về phía Hàn Mộ, bước từng bước đến gần cô.Hàn Mộ lắc đầu mỉm cười nói, lui từng bước về phía sau.Hết đường lui rồi!Phía sau lưng Hàn Mộ đã chạm vào vách tường.Ninh Doãn Ngân duỗi hai cánh tay có lực ra, chống lên tường, vây Hàn Mộ trong phạm vi thuộc về mình, từ trên cao nhìn xuống Hàn Mộ, lời nói sâu kín từ miệng phun ra: "Anh nói thật!"Hàn Mộ quay đầu nhìn hai tay Ninh Doãn Ngân bao vây lấy mình, chân mày hơi nhíu lại, khóe môi bĩu một cái, "so what?"Hàn Mộ nâng đầu gối của mình lên, hướng về phía dưới hai chân của Ninh Doãn Ngân.Không ngờ Ninh Doãn Ngân có chuẩn bị trước, anh dùng đùi của mình,không chế đầu gối không chịu yên của cô "Người phụ nữ này, em quá coi trọng anh. Anh thất bại lần thứ nhất, em cảm thấy anh sẽ thất bại lần thứ hai?""Anh.... ..." Hàn Mộ chán nản, trong lòng đã sớm mắng chửi Ninh Doãn Ngân hàng vạn lần."Hừ, thật hay giả đâu có liên quan gì đến tôi! Anh thả tôi ra!" Hàn Mộ hận không thể tát một cái cho tên này bay thẳng đến Nam Thái Bình Dương, "Ninh thiếu, anh ngàn vạn lần đừng muốn nói với tôi, là anh yêu tôi!"Chữ yêu này truyền vào tai Ninh Doãn Ngân, làm mặt anh chợt đỏ bừng.Ninh Doãn Ngân hơi lúng túng nghiêng đầu sang một bên. Cảm giác tim đập rộn lên có lẽ chính là yêu à!Miệng có chút không rõ nói, lần đầu tiên trong đời Ninh Doãn Ngân nói chuyện ấp a ấp úng "Phải.......Đúng vậy.... ........."

Ninh Doãn Ngân từ một phần ba khe cửa đầy vào, kéo tay Hàn Mộ lại: "Anh nói, vì anh, ở lại."

Giọng điệu hơi bá đạo, hơi ra lệnh.

Hàn Mộ sửng sốt. Cơ thể Ninh Doãn Ngân gần như dán chặt lên người cô. Trên người anh thỏa ra hương thơm xanh mát, không có mùi thuốc lá đáng ghét, không có mùi nước hoa làm người khác bị sặc. Là mùi hương cô thích!

Thậm chí cô còn có thể nhìn rõ Ninh Doãn Ngân, nhìn mặt mũi của anh, nhìn đến làn da trên mặt anh.

Da của anh rất tốt, rất trắng. Không có mụn, không có lỗ chân lông.

Người đàn ông này quá nguy hiểm!

"Ninh thiếu, ngài quá buồn cười đi?" Hàn Mộ hừ lạnh: "Mỹ nam kế? Dường như ngài đã dùng không đúng người rồi!... ....Tôi không phục!"

Tròng mắt Ninh Doãn Ngân hơi híp lại, mang theo vẻ nguy hiểm quét về phía Hàn Mộ, bước từng bước đến gần cô.

Hàn Mộ lắc đầu mỉm cười nói, lui từng bước về phía sau.

Hết đường lui rồi!

Phía sau lưng Hàn Mộ đã chạm vào vách tường.

Ninh Doãn Ngân duỗi hai cánh tay có lực ra, chống lên tường, vây Hàn Mộ trong phạm vi thuộc về mình, từ trên cao nhìn xuống Hàn Mộ, lời nói sâu kín từ miệng phun ra: "Anh nói thật!"

Hàn Mộ quay đầu nhìn hai tay Ninh Doãn Ngân bao vây lấy mình, chân mày hơi nhíu lại, khóe môi bĩu một cái, "so what?"

Hàn Mộ nâng đầu gối của mình lên, hướng về phía dưới hai chân của Ninh Doãn Ngân.

Không ngờ Ninh Doãn Ngân có chuẩn bị trước, anh dùng đùi của mình,không chế đầu gối không chịu yên của cô "Người phụ nữ này, em quá coi trọng anh. Anh thất bại lần thứ nhất, em cảm thấy anh sẽ thất bại lần thứ hai?"

"Anh.... ..." Hàn Mộ chán nản, trong lòng đã sớm mắng chửi Ninh Doãn Ngân hàng vạn lần.

"Hừ, thật hay giả đâu có liên quan gì đến tôi! Anh thả tôi ra!" Hàn Mộ hận không thể tát một cái cho tên này bay thẳng đến Nam Thái Bình Dương, "Ninh thiếu, anh ngàn vạn lần đừng muốn nói với tôi, là anh yêu tôi!"

Chữ yêu này truyền vào tai Ninh Doãn Ngân, làm mặt anh chợt đỏ bừng.

Ninh Doãn Ngân hơi lúng túng nghiêng đầu sang một bên. Cảm giác tim đập rộn lên có lẽ chính là yêu à!

Miệng có chút không rõ nói, lần đầu tiên trong đời Ninh Doãn Ngân nói chuyện ấp a ấp úng "Phải.......Đúng vậy.... ........."

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn RỡTác giả: Tuyền Thương Tư PhàmTruyện Ngôn Tình"A... Không cần, anh là ai..." Giống như có vật nặng ngàn cân đang đè ở trên người mình, nước mắt đau khổ chậm rãi trượt xuống khóe miệng. Hàn Mộ nỗ lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người nằm ở trên. "Anh là... Là ai? Không cần... Van cầu anh, không cần..." Hàn Mộ lên tiếng khẩn cầu. Tuy rằng cô là người mù, tuy rằng cô không rành thế sự, tuy rằng từ nhỏ cô đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ ba cô, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác. Nhưng mà không phải cô không biết quần áo trên người mình đang giảm bớt đi, giữa bắp đùi có một v*t c*ng rắn dữ tợn đang nhô lên. Hàn Mộ nâng đầu gối lên, hướng về phía v*t c*ng rắn kia đá một cái. "A..." Tiếng người con trai đau kêu thảm thiết vang lên ở bên tai. Ngay sau đó, Hàn Mộ bị một cái bạt tai. "Con mù thối tha, không hiền lành." Lúc này âm thanh nổi giận của người con trai lạnh đi vài phần, "Mẹ mày đã đem đêm đầu tiên của mày bán cho tao rồi. Thật sự quá tiện nghi cho bà ta rồi, một đêm ngủ với con mù mà mười lăm vạn.… Ninh Doãn Ngân từ một phần ba khe cửa đầy vào, kéo tay Hàn Mộ lại: "Anh nói, vì anh, ở lại."Giọng điệu hơi bá đạo, hơi ra lệnh.Hàn Mộ sửng sốt. Cơ thể Ninh Doãn Ngân gần như dán chặt lên người cô. Trên người anh thỏa ra hương thơm xanh mát, không có mùi thuốc lá đáng ghét, không có mùi nước hoa làm người khác bị sặc. Là mùi hương cô thích!Thậm chí cô còn có thể nhìn rõ Ninh Doãn Ngân, nhìn mặt mũi của anh, nhìn đến làn da trên mặt anh.Da của anh rất tốt, rất trắng. Không có mụn, không có lỗ chân lông.Người đàn ông này quá nguy hiểm!"Ninh thiếu, ngài quá buồn cười đi?" Hàn Mộ hừ lạnh: "Mỹ nam kế? Dường như ngài đã dùng không đúng người rồi!... ....Tôi không phục!"Tròng mắt Ninh Doãn Ngân hơi híp lại, mang theo vẻ nguy hiểm quét về phía Hàn Mộ, bước từng bước đến gần cô.Hàn Mộ lắc đầu mỉm cười nói, lui từng bước về phía sau.Hết đường lui rồi!Phía sau lưng Hàn Mộ đã chạm vào vách tường.Ninh Doãn Ngân duỗi hai cánh tay có lực ra, chống lên tường, vây Hàn Mộ trong phạm vi thuộc về mình, từ trên cao nhìn xuống Hàn Mộ, lời nói sâu kín từ miệng phun ra: "Anh nói thật!"Hàn Mộ quay đầu nhìn hai tay Ninh Doãn Ngân bao vây lấy mình, chân mày hơi nhíu lại, khóe môi bĩu một cái, "so what?"Hàn Mộ nâng đầu gối của mình lên, hướng về phía dưới hai chân của Ninh Doãn Ngân.Không ngờ Ninh Doãn Ngân có chuẩn bị trước, anh dùng đùi của mình,không chế đầu gối không chịu yên của cô "Người phụ nữ này, em quá coi trọng anh. Anh thất bại lần thứ nhất, em cảm thấy anh sẽ thất bại lần thứ hai?""Anh.... ..." Hàn Mộ chán nản, trong lòng đã sớm mắng chửi Ninh Doãn Ngân hàng vạn lần."Hừ, thật hay giả đâu có liên quan gì đến tôi! Anh thả tôi ra!" Hàn Mộ hận không thể tát một cái cho tên này bay thẳng đến Nam Thái Bình Dương, "Ninh thiếu, anh ngàn vạn lần đừng muốn nói với tôi, là anh yêu tôi!"Chữ yêu này truyền vào tai Ninh Doãn Ngân, làm mặt anh chợt đỏ bừng.Ninh Doãn Ngân hơi lúng túng nghiêng đầu sang một bên. Cảm giác tim đập rộn lên có lẽ chính là yêu à!Miệng có chút không rõ nói, lần đầu tiên trong đời Ninh Doãn Ngân nói chuyện ấp a ấp úng "Phải.......Đúng vậy.... ........."

Chương 103: Anh nói thật