Tác giả:

Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải Một mùa đông lạnh lẽo, có 1 thiên thần nhỏ ra đời nhưng sự ra đời của thiên thần nhỏ đó là 1 sai lầm nghiêm trọng đối với người mà sinh ra cô bởi vì mẹ cô không muốn cô có mặt trên cuộc đời này. Mẹ cô khóc lóc, trên tay bế cô đi đến 1 ngôi chùa gần đó và đặt cô xuống trước cổng rồi chạy đi. Nghe thấy tiếng trẻ con khóc trước cổng, sư trụ trì cùng mấy chú tiểu vội và chạy ra thì thấy 1 hình hài bé nhỏ bị cuốn trong chiếc áo màu trắng đục đang khóc rất to. Sư thầy vội vã chạy ra bế "cái hình hài bé nhỏ" lên và đôi mắt ngó quanh mong tìm được người vừa đặt cô bé ở đây nhưng rốt cuộc lại không thấy đâu. Thu mắt lại, sư thầy trở vào bảo mấy chú tiểu đi mua ít sữa về pha cho cô bé uống. Khi pha xong, sư thầy vừa nhìn cô ông vừa buồn rầu nói: -A di đà phật, đúng là chuyện đáng buồn [….] Tại sao con người lại vô tâm đến thế, dù gì cũng là do con mình sinh ra, sao lại có thể mang con bỏ đi như vậy? Nhưng ai biết được người mẹ đó là do bất đắc dĩ mới phải làm thế…

Chương 16: Học tiếng việt (phần 1)

Tình Yêu Của Vương Tuấn KhảiTác giả: Như YênTình Yêu Của Vương Tuấn Khải Một mùa đông lạnh lẽo, có 1 thiên thần nhỏ ra đời nhưng sự ra đời của thiên thần nhỏ đó là 1 sai lầm nghiêm trọng đối với người mà sinh ra cô bởi vì mẹ cô không muốn cô có mặt trên cuộc đời này. Mẹ cô khóc lóc, trên tay bế cô đi đến 1 ngôi chùa gần đó và đặt cô xuống trước cổng rồi chạy đi. Nghe thấy tiếng trẻ con khóc trước cổng, sư trụ trì cùng mấy chú tiểu vội và chạy ra thì thấy 1 hình hài bé nhỏ bị cuốn trong chiếc áo màu trắng đục đang khóc rất to. Sư thầy vội vã chạy ra bế "cái hình hài bé nhỏ" lên và đôi mắt ngó quanh mong tìm được người vừa đặt cô bé ở đây nhưng rốt cuộc lại không thấy đâu. Thu mắt lại, sư thầy trở vào bảo mấy chú tiểu đi mua ít sữa về pha cho cô bé uống. Khi pha xong, sư thầy vừa nhìn cô ông vừa buồn rầu nói: -A di đà phật, đúng là chuyện đáng buồn [….] Tại sao con người lại vô tâm đến thế, dù gì cũng là do con mình sinh ra, sao lại có thể mang con bỏ đi như vậy? Nhưng ai biết được người mẹ đó là do bất đắc dĩ mới phải làm thế… Phương và Khải cùng nhau đi xuống chỗ tập chung đi ăn, thấy vẻ mặt của Phương cứ bơ phờ, ủ rũ, Hiền và Quỳnh chạy ra hỏi chuyện - Ê! Cậu hôm nay làm sao đấy????_ 2 nhỏ đồng thanh hỏi- Ờ không sao, chỉ thấy hơi mệt chút thôi_ nó cố gượng cườiNghe thấy nó kêu mệt, Thiên Tỉ quan tâm chạy tới- Nè! Em không sao đấy chứ- Hì hì, em không sao_ nó cười híp mắt( Anh Thiên à, anh càng làm như thế thì càng làm cho nó ngộ nhận thôi haizzz)" Nhìn mà phát ghét"_ đây là dòng suy nghĩ của Khải khi nhìn thấy nó cười như thế nên phá luôn- Thôi thôi, đi ăn sáng thôiThế là mọi người tập chung đi ăn- Cơ mà ăn gì bây giờ nhỉ?_ Vương Nguyên hỏi- Em không muốn vào nhà hàng đâu, chán rồi_ Hiền cũng nhăn nhó- Thế thì biết ăn cái gì nhỉ? Cái gì ăn cũng chán rồi_ Quỳnh và Thiên đồng thanh- Chẳng nhẽ lại đi ăn phở luôn giờ_ nó nói đại 1 câu- Ê ê ê ăn phở à? Hay đấy! Lâu rồi tớ cũng chưa ăn_ Hiền nhảy cẫng lên- Phở?????_ TFBOYS đồng thanh- Đúng, là phở_ Quỳnh- Tôi nghe nói hình như chỉ có Việt Nam mới có món này_ Khải- Chính thế_ nó kiêu hãnh trả lời- Bọn tôi cũng muốn thử_ Nguyên và Thiên Tỉ đồng thanh- Ok vậy bọn em dẫn các anh đi_ HiềnTrên con phố đông người, cơn gió dịu dàng của buổi sớm khẽ đung đưa cành lá, trên lề đường có 6 người thanh niên đang đi tản bộ vui cười đi tới 1 quán phở gần đó- Bác chủ quán ơi_ Hiền hí hửng gọi- Tôi tới đây, các cô các cậu cần gì nào?_ Bác chủ quán lịch sự chào hỏi- 6 bát phở bò nha nha_ Hiền vừa cười vừa nói với 1 thái độ dễ thương làm Vương Nguyên cứ đơ người ra nhìnThiên Tỉ và Khải thì ngồi chầm ngâm nhìn bọn họ nói chuyện, phát hiện được điều gì đó thú vị Thiên Tỉ quay ra thì thầm vào tai của Khải- Khải này, em thấy ngôn ngữ của người Việt Nam cũng thú vị lắm đấy- Anh cũng thấy vậy, phải chi chúng ta nói được ngôn ngữ Việt Nam nhỉ?" Ờm, ờ"_ Thiên Tỉ ngồi suy nghĩ 1 chút rồi nói- Hay là nhờ họ dạy đi- Họ nào?_ Khải- Anh bị ngơ à! Thì là nhờ các cô ấy dạy cho_ Thiên chỉ chỉ vào 3 người con gái đang ngồi trước mặt, không ai khác chính là Hiền, Quỳnh và Phương- Ờ ha, với chỉ số thông minh của anh em ta thì chắc sẽ học nhanh thôi hahaha_ Khải bật cười ( hơ hơ có phải là tự tin thái quá không?)2,3 phút sau, phở bò đã được mang lên, nếm thử miếng đầu tiên TFBOYS đều thốt lên khen- Ôi cha mẹ tôi ơi, ngon quá đi_ Thiên Tỉ ( đúng là câu cửa miệng của Thiên)- Chu choa, ngon ngon ngon_ Nguyên vui sướng thốt lên ( vẫn cái tật hay ăn)- Cũng khá ngon đấy_ Khải điềm đạm nói3 cô gái ngồi trước mặt TFBOYS cũng cười khi thấy họ như vậySau khi ăn xong, họ lại tiếp tục rủ nhau đi mua sắm, đi chơi công viên, tuy TFBOYS có mấy lần bị Fan phát hiện nhưng nhanh chóng trốn thoát nhưng họ thật sự chơi rất vui

Phương và Khải cùng nhau đi xuống chỗ tập chung đi ăn, thấy vẻ mặt của Phương cứ bơ phờ, ủ rũ, Hiền và Quỳnh chạy ra hỏi chuyện - Ê! Cậu hôm nay làm sao đấy????_ 2 nhỏ đồng thanh hỏi

- Ờ không sao, chỉ thấy hơi mệt chút thôi_ nó cố gượng cười

Nghe thấy nó kêu mệt, Thiên Tỉ quan tâm chạy tới

- Nè! Em không sao đấy chứ

- Hì hì, em không sao_ nó cười híp mắt

( Anh Thiên à, anh càng làm như thế thì càng làm cho nó ngộ nhận thôi haizzz)

" Nhìn mà phát ghét"_ đây là dòng suy nghĩ của Khải khi nhìn thấy nó cười như thế nên phá luôn

- Thôi thôi, đi ăn sáng thôi

Thế là mọi người tập chung đi ăn

- Cơ mà ăn gì bây giờ nhỉ?_ Vương Nguyên hỏi

- Em không muốn vào nhà hàng đâu, chán rồi_ Hiền cũng nhăn nhó

- Thế thì biết ăn cái gì nhỉ? Cái gì ăn cũng chán rồi_ Quỳnh và Thiên đồng thanh

- Chẳng nhẽ lại đi ăn phở luôn giờ_ nó nói đại 1 câu

- Ê ê ê ăn phở à? Hay đấy! Lâu rồi tớ cũng chưa ăn_ Hiền nhảy cẫng lên

- Phở?????_ TFBOYS đồng thanh

- Đúng, là phở_ Quỳnh

- Tôi nghe nói hình như chỉ có Việt Nam mới có món này_ Khải

- Chính thế_ nó kiêu hãnh trả lời

- Bọn tôi cũng muốn thử_ Nguyên và Thiên Tỉ đồng thanh

- Ok vậy bọn em dẫn các anh đi_ Hiền

Trên con phố đông người, cơn gió dịu dàng của buổi sớm khẽ đung đưa cành lá, trên lề đường có 6 người thanh niên đang đi tản bộ vui cười đi tới 1 quán phở gần đó

- Bác chủ quán ơi_ Hiền hí hửng gọi

- Tôi tới đây, các cô các cậu cần gì nào?_ Bác chủ quán lịch sự chào hỏi

- 6 bát phở bò nha nha_ Hiền vừa cười vừa nói với 1 thái độ dễ thương làm Vương Nguyên cứ đơ người ra nhìn

Thiên Tỉ và Khải thì ngồi chầm ngâm nhìn bọn họ nói chuyện, phát hiện được điều gì đó thú vị Thiên Tỉ quay ra thì thầm vào tai của Khải

- Khải này, em thấy ngôn ngữ của người Việt Nam cũng thú vị lắm đấy

- Anh cũng thấy vậy, phải chi chúng ta nói được ngôn ngữ Việt Nam nhỉ?

" Ờm, ờ"_ Thiên Tỉ ngồi suy nghĩ 1 chút rồi nói

- Hay là nhờ họ dạy đi

- Họ nào?_ Khải

- Anh bị ngơ à! Thì là nhờ các cô ấy dạy cho_ Thiên chỉ chỉ vào 3 người con gái đang ngồi trước mặt, không ai khác chính là Hiền, Quỳnh và Phương

- Ờ ha, với chỉ số thông minh của anh em ta thì chắc sẽ học nhanh thôi hahaha_ Khải bật cười ( hơ hơ có phải là tự tin thái quá không?)

2,3 phút sau, phở bò đã được mang lên, nếm thử miếng đầu tiên TFBOYS đều thốt lên khen

- Ôi cha mẹ tôi ơi, ngon quá đi_ Thiên Tỉ ( đúng là câu cửa miệng của Thiên)

- Chu choa, ngon ngon ngon_ Nguyên vui sướng thốt lên ( vẫn cái tật hay ăn)

- Cũng khá ngon đấy_ Khải điềm đạm nói

3 cô gái ngồi trước mặt TFBOYS cũng cười khi thấy họ như vậy

Sau khi ăn xong, họ lại tiếp tục rủ nhau đi mua sắm, đi chơi công viên, tuy TFBOYS có mấy lần bị Fan phát hiện nhưng nhanh chóng trốn thoát nhưng họ thật sự chơi rất vui

Tình Yêu Của Vương Tuấn KhảiTác giả: Như YênTình Yêu Của Vương Tuấn Khải Một mùa đông lạnh lẽo, có 1 thiên thần nhỏ ra đời nhưng sự ra đời của thiên thần nhỏ đó là 1 sai lầm nghiêm trọng đối với người mà sinh ra cô bởi vì mẹ cô không muốn cô có mặt trên cuộc đời này. Mẹ cô khóc lóc, trên tay bế cô đi đến 1 ngôi chùa gần đó và đặt cô xuống trước cổng rồi chạy đi. Nghe thấy tiếng trẻ con khóc trước cổng, sư trụ trì cùng mấy chú tiểu vội và chạy ra thì thấy 1 hình hài bé nhỏ bị cuốn trong chiếc áo màu trắng đục đang khóc rất to. Sư thầy vội vã chạy ra bế "cái hình hài bé nhỏ" lên và đôi mắt ngó quanh mong tìm được người vừa đặt cô bé ở đây nhưng rốt cuộc lại không thấy đâu. Thu mắt lại, sư thầy trở vào bảo mấy chú tiểu đi mua ít sữa về pha cho cô bé uống. Khi pha xong, sư thầy vừa nhìn cô ông vừa buồn rầu nói: -A di đà phật, đúng là chuyện đáng buồn [….] Tại sao con người lại vô tâm đến thế, dù gì cũng là do con mình sinh ra, sao lại có thể mang con bỏ đi như vậy? Nhưng ai biết được người mẹ đó là do bất đắc dĩ mới phải làm thế… Phương và Khải cùng nhau đi xuống chỗ tập chung đi ăn, thấy vẻ mặt của Phương cứ bơ phờ, ủ rũ, Hiền và Quỳnh chạy ra hỏi chuyện - Ê! Cậu hôm nay làm sao đấy????_ 2 nhỏ đồng thanh hỏi- Ờ không sao, chỉ thấy hơi mệt chút thôi_ nó cố gượng cườiNghe thấy nó kêu mệt, Thiên Tỉ quan tâm chạy tới- Nè! Em không sao đấy chứ- Hì hì, em không sao_ nó cười híp mắt( Anh Thiên à, anh càng làm như thế thì càng làm cho nó ngộ nhận thôi haizzz)" Nhìn mà phát ghét"_ đây là dòng suy nghĩ của Khải khi nhìn thấy nó cười như thế nên phá luôn- Thôi thôi, đi ăn sáng thôiThế là mọi người tập chung đi ăn- Cơ mà ăn gì bây giờ nhỉ?_ Vương Nguyên hỏi- Em không muốn vào nhà hàng đâu, chán rồi_ Hiền cũng nhăn nhó- Thế thì biết ăn cái gì nhỉ? Cái gì ăn cũng chán rồi_ Quỳnh và Thiên đồng thanh- Chẳng nhẽ lại đi ăn phở luôn giờ_ nó nói đại 1 câu- Ê ê ê ăn phở à? Hay đấy! Lâu rồi tớ cũng chưa ăn_ Hiền nhảy cẫng lên- Phở?????_ TFBOYS đồng thanh- Đúng, là phở_ Quỳnh- Tôi nghe nói hình như chỉ có Việt Nam mới có món này_ Khải- Chính thế_ nó kiêu hãnh trả lời- Bọn tôi cũng muốn thử_ Nguyên và Thiên Tỉ đồng thanh- Ok vậy bọn em dẫn các anh đi_ HiềnTrên con phố đông người, cơn gió dịu dàng của buổi sớm khẽ đung đưa cành lá, trên lề đường có 6 người thanh niên đang đi tản bộ vui cười đi tới 1 quán phở gần đó- Bác chủ quán ơi_ Hiền hí hửng gọi- Tôi tới đây, các cô các cậu cần gì nào?_ Bác chủ quán lịch sự chào hỏi- 6 bát phở bò nha nha_ Hiền vừa cười vừa nói với 1 thái độ dễ thương làm Vương Nguyên cứ đơ người ra nhìnThiên Tỉ và Khải thì ngồi chầm ngâm nhìn bọn họ nói chuyện, phát hiện được điều gì đó thú vị Thiên Tỉ quay ra thì thầm vào tai của Khải- Khải này, em thấy ngôn ngữ của người Việt Nam cũng thú vị lắm đấy- Anh cũng thấy vậy, phải chi chúng ta nói được ngôn ngữ Việt Nam nhỉ?" Ờm, ờ"_ Thiên Tỉ ngồi suy nghĩ 1 chút rồi nói- Hay là nhờ họ dạy đi- Họ nào?_ Khải- Anh bị ngơ à! Thì là nhờ các cô ấy dạy cho_ Thiên chỉ chỉ vào 3 người con gái đang ngồi trước mặt, không ai khác chính là Hiền, Quỳnh và Phương- Ờ ha, với chỉ số thông minh của anh em ta thì chắc sẽ học nhanh thôi hahaha_ Khải bật cười ( hơ hơ có phải là tự tin thái quá không?)2,3 phút sau, phở bò đã được mang lên, nếm thử miếng đầu tiên TFBOYS đều thốt lên khen- Ôi cha mẹ tôi ơi, ngon quá đi_ Thiên Tỉ ( đúng là câu cửa miệng của Thiên)- Chu choa, ngon ngon ngon_ Nguyên vui sướng thốt lên ( vẫn cái tật hay ăn)- Cũng khá ngon đấy_ Khải điềm đạm nói3 cô gái ngồi trước mặt TFBOYS cũng cười khi thấy họ như vậySau khi ăn xong, họ lại tiếp tục rủ nhau đi mua sắm, đi chơi công viên, tuy TFBOYS có mấy lần bị Fan phát hiện nhưng nhanh chóng trốn thoát nhưng họ thật sự chơi rất vui

Chương 16: Học tiếng việt (phần 1)