Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 30: Vì sao nói là thủ đoạn ( 3)
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Lời này vừa nói ra, Phụng An liền biến sắc.Phong Vân ngay sau đó nhướng mày khẽ cười nói:“Ngươi cùng ta có thể so sánh sao? Cho dù hôm nay là ta vu hãm ngươi, ngươi cũng phải chịu thôi, ai kêu ngươi đầu thai không tốt.”Dứt lời, rất nhanh quay đầu đi, sắc mặt lại biến đổi, vẻ mặt phẫn nộ cùng thương tâm, ôm Mộc Hoàng hướng tới tiền điện của quốc chủ.Một bên kêu la mong quốc chủ phân xử.Mộc Hoàng từ từ nhắm hai mắt,nghe những lời xảo biện của Phong Vân, trợn mắt hơi hơi liếc mắt về một cái thân ảnh cách đó không xa.Rừng cây bên cạnh có một đoàn người đang nhanh chóng đi đến, hắn đoán không lầm, thì người cầm đầu một thân long bào, đó chính là quốc chủ.Mà lúc này Phụng An bị Phong Vân chọc giận hoàn toàn, gầm lên giận dữ:“Hách Liên Phong Vân, ta giết ngươi.”Một bên vung lên hổ tiên trong tay, hướng tới Phong Vân hung hăng đánh tới một chút cũng không thủ hạ lưu tình.-“Điện hạ, điện hạ.” Mấy người còn lại đuổi theo từ phía sau, không khỏi tạo ra một tình huống hỗn loạn.Bị Hách Liên Phong Vân làm cho tức giận mắng, chèn ép đều có thể, nhưng là không thể giết a.Nếu giết thì hậu quả……Một đám người không khỏi sợ hãi mà đồng thanh kêu lên.Hách Liên Phong Vân chính là cái phế vật, Phụng An một roi vung ra,đúng là đối thủ a.Phong Vân thấy vậy một bên ôm Mộc Hoàng chạy, một bên liền hô lớn nói:“Cứu mạng a, bá bá cứu mạng a, Phụng An muốn giết Phong Vân……”-“Bá bá, bá bá cái mẹ ngươi , hôm nay thiên hoàng lão tử có đến đây, cũng không thể nào cứu được ngươi.” Phụng An bị làm cho tức giận, vung roi, hổ trảo trong tay cũng đi ra, liền hướng tới phía sau Phong Vân mà phác tới. Hổ trảo sắc nhọn hung hăng hướng tới trước ngực của Phong Vân.Phía sau mấy người nhìn thấy,bị dọa cho sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.
Lời này vừa nói ra, Phụng An liền biến sắc.Phong Vân ngay sau đó nhướng mày khẽ cười nói:“Ngươi cùng ta có thể so sánh sao? Cho dù hôm nay là ta vu hãm ngươi, ngươi
cũng phải chịu thôi, ai kêu ngươi đầu thai không tốt.”
Dứt lời, rất nhanh quay đầu đi, sắc mặt lại biến đổi, vẻ mặt phẫn nộ
cùng thương tâm, ôm Mộc Hoàng hướng tới tiền điện của quốc chủ.Một bên
kêu la mong quốc chủ phân xử.
Mộc Hoàng từ từ nhắm hai mắt,nghe những lời xảo biện của Phong Vân,
trợn mắt hơi hơi liếc mắt về một cái thân ảnh cách đó không xa.Rừng cây
bên cạnh có một đoàn người đang nhanh chóng đi đến, hắn đoán không lầm,
thì người cầm đầu một thân long bào, đó chính là quốc chủ.
Mà lúc này Phụng An bị Phong Vân chọc giận hoàn toàn, gầm lên giận dữ:“Hách Liên Phong Vân, ta giết ngươi.”
Một bên vung lên hổ tiên trong tay, hướng tới Phong Vân hung hăng đánh tới một chút cũng không thủ hạ lưu tình.
-“Điện hạ, điện hạ.” Mấy người còn lại đuổi theo từ phía
sau, không khỏi tạo ra một tình huống hỗn loạn.Bị Hách Liên Phong Vân
làm cho tức giận mắng, chèn ép đều có thể, nhưng là không thể giết a.Nếu giết thì hậu quả……Một đám người không khỏi sợ hãi mà đồng thanh kêu
lên.Hách Liên Phong Vân chính là cái phế vật, Phụng An một roi vung
ra,đúng là đối thủ a.Phong Vân thấy vậy một bên ôm Mộc Hoàng chạy, một
bên liền hô lớn nói:“Cứu mạng a, bá bá cứu mạng a, Phụng An muốn giết Phong Vân……”
-“Bá bá, bá bá cái mẹ ngươi , hôm nay thiên hoàng lão tử có đến đây, cũng không thể nào cứu được ngươi.” Phụng An bị làm cho tức giận, vung roi, hổ trảo trong tay cũng đi ra,
liền hướng tới phía sau Phong Vân mà phác tới. Hổ trảo sắc nhọn hung
hăng hướng tới trước ngực của Phong Vân.
Phía sau mấy người nhìn thấy,bị dọa cho sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Lời này vừa nói ra, Phụng An liền biến sắc.Phong Vân ngay sau đó nhướng mày khẽ cười nói:“Ngươi cùng ta có thể so sánh sao? Cho dù hôm nay là ta vu hãm ngươi, ngươi cũng phải chịu thôi, ai kêu ngươi đầu thai không tốt.”Dứt lời, rất nhanh quay đầu đi, sắc mặt lại biến đổi, vẻ mặt phẫn nộ cùng thương tâm, ôm Mộc Hoàng hướng tới tiền điện của quốc chủ.Một bên kêu la mong quốc chủ phân xử.Mộc Hoàng từ từ nhắm hai mắt,nghe những lời xảo biện của Phong Vân, trợn mắt hơi hơi liếc mắt về một cái thân ảnh cách đó không xa.Rừng cây bên cạnh có một đoàn người đang nhanh chóng đi đến, hắn đoán không lầm, thì người cầm đầu một thân long bào, đó chính là quốc chủ.Mà lúc này Phụng An bị Phong Vân chọc giận hoàn toàn, gầm lên giận dữ:“Hách Liên Phong Vân, ta giết ngươi.”Một bên vung lên hổ tiên trong tay, hướng tới Phong Vân hung hăng đánh tới một chút cũng không thủ hạ lưu tình.-“Điện hạ, điện hạ.” Mấy người còn lại đuổi theo từ phía sau, không khỏi tạo ra một tình huống hỗn loạn.Bị Hách Liên Phong Vân làm cho tức giận mắng, chèn ép đều có thể, nhưng là không thể giết a.Nếu giết thì hậu quả……Một đám người không khỏi sợ hãi mà đồng thanh kêu lên.Hách Liên Phong Vân chính là cái phế vật, Phụng An một roi vung ra,đúng là đối thủ a.Phong Vân thấy vậy một bên ôm Mộc Hoàng chạy, một bên liền hô lớn nói:“Cứu mạng a, bá bá cứu mạng a, Phụng An muốn giết Phong Vân……”-“Bá bá, bá bá cái mẹ ngươi , hôm nay thiên hoàng lão tử có đến đây, cũng không thể nào cứu được ngươi.” Phụng An bị làm cho tức giận, vung roi, hổ trảo trong tay cũng đi ra, liền hướng tới phía sau Phong Vân mà phác tới. Hổ trảo sắc nhọn hung hăng hướng tới trước ngực của Phong Vân.Phía sau mấy người nhìn thấy,bị dọa cho sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.