Edit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng…
Chương 181: Bão táp đến (6)
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Tình báo nhanh chóng thuật lại tin tức điều tra được cho Thanh Huyền. Thành chủ thành Phượng Hoàng , lại là người của Thánh linh cung thế lực có bao nhiêu đại chứ , lệnh truy nã của hắn cũng không phải chỉ là nói suông.Huống chi vật bị mất thực sự rất quý trọng, Thanh Huyền nhất định phải tra ra bằng được.Qua bao phen âm thầm điều tra, việc Phong Vân là đại linh sư hệ cỏ cây đương nhiên là lập tức bị bại lộ. Thanh Huyền thành chủ nghe thế, mi sắc dâng lên một tia sát khí.Lần này, tình báo so với hôm qua thì có tính xác minh hơn.“Thanh Nhất, sự tình nơi này tạm thời giao cho ngươi toàn quyền xử lý.” Thanh Huyền thành chủ tay áo bào vung lên, bá đạo xoay người rời đi .“Tuân lệnh.” Lão quản gia lập tức khom người đáp lại.“Người đâu, triệu tập trăm tên Linh Vương, hai gã Linh Hoàng xuất phát cùng bổn tọa.”Thanh âm vang vọng đất trời,Thanh Huyền thành chủ sát khí trên người càng lúc càng nồng đậm .Hôm nay vốn trong bụng đã như có ngọn lựa thiêu đốt, Á Sắt công quốc, Hách Liên Phong Vân, là các ngươi chính mình không chọn hảo thời điểm, cự nhiên đụng phải khi hắn đang lên cơn kích động.Lúc này đây, Á Sắt công quốc nhỏ bé kia , Hách Liên phủ tồi tàn kia nhất định đi đời nhà ma rồi. .Gió ào ào thổi quá ngọn cây, bầu trời trong xanh trung bỗng nổi lên vài tia u ám.Rõ ràng bầu trời vẫn thực sáng sủa, thế nhưng lại làm cho người ta dâng lên một cảm giác âm trầm khó nói lên lời .Cũng tại thời điểm này, hai người Phong Vân và Mộc Hoàng vẫn đang lâm vào trận thế, cái gì cũng không biết.Hư không liên tục chuyển hoán, thật không biết phương hướng nào mà lần.“Phanh.”Mộc Hoàng ôm Phong Vân sát bên người, một chưởng khẽ tung vào không gian, âm thanh chớp động khẽ vang lên , sau đó cảnh sắc chung quanh tạm thời dừng lại.Lúc này Mộc Hoàng linh lực đã tiêu hao quá nhiều,muốn đứng thẳng cũng không được,chỉ có thể cố gắng ôm Phong Vân đến một chỗ an vị.“Không có việc gì đâu.” Phong Vân thân thể cứng ngắc đã muốn hảo chuyển rất nhiều, thấy những giọt mồ hôi trên mặt Mộc Hoàng lập tức hướng bên cạnh lăn một vòng, giảm bớt gánh nặng cho Mộc Hoàng , đồng thời nhìn về phía Mộc Hoàng.Mộc Hoàng lúc này sắc mặt trắng bệch, không hề có chút huyết sắc nào đang ngồi bệt dưới đất.Phong Vân vội vàng nắm lấy tay Mộc Hoàng lên, xem xét một hồi.“Linh lực tiêu hao quá nhiều thôi, vẫn hoàn hảo, hoàn hảo.” Phong Vân vỗ vỗ Mộc Hoàng.“Còn không phải bởi vì ngươi.” Mộc Hoàng nghe vậy lập tức liếc mắt lườm Phong Vân một cái .Đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Cạm bẫy như vậy sao ngươi không nhìn ra ? Sao lại chui vào đây chứ . Ngươi ngày thường thông minh giờ biến đi đâu rồi hả?Ngươi không cần nói cho ta biết ngươi là giả thông minh, kỳ thật chính là cái đồ đầu trư đi .”Vào cứu người mà cuối cùng người vẫn không cứu được, Mộc Hoàng không khỏi có chút tức giận đứng bật dậy .
Tình báo nhanh chóng thuật lại tin tức điều tra được cho Thanh Huyền. Thành chủ thành Phượng Hoàng , lại là người của Thánh linh cung thế lực có bao nhiêu đại chứ , lệnh truy nã của hắn cũng không phải chỉ là nói
suông.
Huống chi vật bị mất thực sự rất quý trọng, Thanh Huyền nhất định
phải tra ra bằng được.Qua bao phen âm thầm điều tra, việc Phong Vân là
đại linh sư hệ cỏ cây đương nhiên là lập tức bị bại lộ. Thanh Huyền
thành chủ nghe thế, mi sắc dâng lên một tia sát khí.
Lần này, tình báo so với hôm qua thì có tính xác minh hơn.
“Thanh Nhất, sự tình nơi này tạm thời giao cho ngươi toàn quyền xử lý.” Thanh Huyền thành chủ tay áo bào vung lên, bá đạo xoay người rời đi .
“Tuân lệnh.” Lão quản gia lập tức khom người đáp lại.
“Người đâu, triệu tập trăm tên Linh Vương, hai gã Linh Hoàng xuất phát cùng bổn tọa.”
Thanh âm vang vọng đất trời,Thanh Huyền thành chủ sát khí trên người càng lúc càng nồng đậm .
Hôm nay vốn trong bụng đã như có ngọn lựa thiêu đốt, Á Sắt công quốc, Hách Liên Phong Vân, là các ngươi chính mình không chọn hảo thời điểm,
cự nhiên đụng phải khi hắn đang lên cơn kích động.
Lúc này đây, Á Sắt công quốc nhỏ bé kia , Hách Liên phủ tồi tàn kia nhất định đi đời nhà ma rồi. .
Gió ào ào thổi quá ngọn cây, bầu trời trong xanh trung bỗng nổi lên vài tia u ám.
Rõ ràng bầu trời vẫn thực sáng sủa, thế nhưng lại làm cho người ta dâng lên một cảm giác âm trầm khó nói lên lời .
Cũng tại thời điểm này, hai người Phong Vân và Mộc Hoàng vẫn đang lâm vào trận thế, cái gì cũng không biết.
Hư không liên tục chuyển hoán, thật không biết phương hướng nào mà lần.
“Phanh.”Mộc Hoàng ôm Phong Vân sát bên người, một chưởng khẽ
tung vào không gian, âm thanh chớp động khẽ vang lên , sau đó cảnh sắc
chung quanh tạm thời dừng lại.
Lúc này Mộc Hoàng linh lực đã tiêu hao quá nhiều,muốn đứng thẳng cũng không được,chỉ có thể cố gắng ôm Phong Vân đến một chỗ an vị.
“Không có việc gì đâu.” Phong Vân thân thể cứng ngắc đã muốn
hảo chuyển rất nhiều, thấy những giọt mồ hôi trên mặt Mộc Hoàng lập tức
hướng bên cạnh lăn một vòng, giảm bớt gánh nặng cho Mộc Hoàng , đồng
thời nhìn về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng lúc này sắc mặt trắng bệch, không hề có chút huyết sắc nào đang ngồi bệt dưới đất.
Phong Vân vội vàng nắm lấy tay Mộc Hoàng lên, xem xét một hồi.
“Linh lực tiêu hao quá nhiều thôi, vẫn hoàn hảo, hoàn hảo.” Phong Vân vỗ vỗ Mộc Hoàng.
“Còn không phải bởi vì ngươi.” Mộc Hoàng nghe vậy lập tức liếc mắt lườm Phong Vân một cái .Đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Cạm bẫy như vậy sao ngươi không nhìn ra ? Sao lại chui vào đây chứ . Ngươi ngày thường thông minh giờ biến đi đâu rồi hả?Ngươi không cần nói cho ta biết ngươi là giả thông minh, kỳ thật
chính là cái đồ đầu trư đi .”
Vào cứu người mà cuối cùng người vẫn không cứu được, Mộc Hoàng không khỏi có chút tức giận đứng bật dậy .
Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu NgạoTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngEdit : Nhung Vjt Beta : kunb0s2toma —————————— Tháng 3, mùa xuân , mây trắng bay cao . Ảo ảnh đại lục , vùng ngoại ô kinh đô của công quốc Á Sắt , núi cao trải dài, mây trắng lượn lờ , tựa như một con cự long ôm lấy thiên địa, đang lẳng lặng ngủ đông. Mà tại giữa cảnh đẹp như thế này , có một mặt hồ nước xanh biếc được mây trắng núi xanh ôm ấp lấy, dưới ánh sáng sán lạng của mặt trời ngày hạ , nhộn nhạo dư âm mà gợn sóng. Xung quanh hồ có biết bao loại hoa rực rỡ sắc màu, nào muôn hồng nghìn tía cùng thanh bích u lam .. trông vô cùng đẹp đẽ . Gió xuân hơi e ấp , đùa giỡn thổi nhẹ , trên bờ là những hàng tơ liễu tung bay , bừa bãi giãn ra, yên tĩnh nhưng ẩn chứa biết bao phong tình . Tơ bông trục liễu , mặt hồ như gương . Ngay tại hôm nay , mặt nước vốn trong như gương lại đột nhiên vẽ lên một gợn sóng, một cánh tay hồng hào như cánh sen phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng , duỗi thân dựng lên . Ngay sau đó , một người phá mặt hồ mà bay lên.Khoảnh khắc đó, mặt nước tóe ra khắp tứ phương, tầng tầng… Tình báo nhanh chóng thuật lại tin tức điều tra được cho Thanh Huyền. Thành chủ thành Phượng Hoàng , lại là người của Thánh linh cung thế lực có bao nhiêu đại chứ , lệnh truy nã của hắn cũng không phải chỉ là nói suông.Huống chi vật bị mất thực sự rất quý trọng, Thanh Huyền nhất định phải tra ra bằng được.Qua bao phen âm thầm điều tra, việc Phong Vân là đại linh sư hệ cỏ cây đương nhiên là lập tức bị bại lộ. Thanh Huyền thành chủ nghe thế, mi sắc dâng lên một tia sát khí.Lần này, tình báo so với hôm qua thì có tính xác minh hơn.“Thanh Nhất, sự tình nơi này tạm thời giao cho ngươi toàn quyền xử lý.” Thanh Huyền thành chủ tay áo bào vung lên, bá đạo xoay người rời đi .“Tuân lệnh.” Lão quản gia lập tức khom người đáp lại.“Người đâu, triệu tập trăm tên Linh Vương, hai gã Linh Hoàng xuất phát cùng bổn tọa.”Thanh âm vang vọng đất trời,Thanh Huyền thành chủ sát khí trên người càng lúc càng nồng đậm .Hôm nay vốn trong bụng đã như có ngọn lựa thiêu đốt, Á Sắt công quốc, Hách Liên Phong Vân, là các ngươi chính mình không chọn hảo thời điểm, cự nhiên đụng phải khi hắn đang lên cơn kích động.Lúc này đây, Á Sắt công quốc nhỏ bé kia , Hách Liên phủ tồi tàn kia nhất định đi đời nhà ma rồi. .Gió ào ào thổi quá ngọn cây, bầu trời trong xanh trung bỗng nổi lên vài tia u ám.Rõ ràng bầu trời vẫn thực sáng sủa, thế nhưng lại làm cho người ta dâng lên một cảm giác âm trầm khó nói lên lời .Cũng tại thời điểm này, hai người Phong Vân và Mộc Hoàng vẫn đang lâm vào trận thế, cái gì cũng không biết.Hư không liên tục chuyển hoán, thật không biết phương hướng nào mà lần.“Phanh.”Mộc Hoàng ôm Phong Vân sát bên người, một chưởng khẽ tung vào không gian, âm thanh chớp động khẽ vang lên , sau đó cảnh sắc chung quanh tạm thời dừng lại.Lúc này Mộc Hoàng linh lực đã tiêu hao quá nhiều,muốn đứng thẳng cũng không được,chỉ có thể cố gắng ôm Phong Vân đến một chỗ an vị.“Không có việc gì đâu.” Phong Vân thân thể cứng ngắc đã muốn hảo chuyển rất nhiều, thấy những giọt mồ hôi trên mặt Mộc Hoàng lập tức hướng bên cạnh lăn một vòng, giảm bớt gánh nặng cho Mộc Hoàng , đồng thời nhìn về phía Mộc Hoàng.Mộc Hoàng lúc này sắc mặt trắng bệch, không hề có chút huyết sắc nào đang ngồi bệt dưới đất.Phong Vân vội vàng nắm lấy tay Mộc Hoàng lên, xem xét một hồi.“Linh lực tiêu hao quá nhiều thôi, vẫn hoàn hảo, hoàn hảo.” Phong Vân vỗ vỗ Mộc Hoàng.“Còn không phải bởi vì ngươi.” Mộc Hoàng nghe vậy lập tức liếc mắt lườm Phong Vân một cái .Đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Cạm bẫy như vậy sao ngươi không nhìn ra ? Sao lại chui vào đây chứ . Ngươi ngày thường thông minh giờ biến đi đâu rồi hả?Ngươi không cần nói cho ta biết ngươi là giả thông minh, kỳ thật chính là cái đồ đầu trư đi .”Vào cứu người mà cuối cùng người vẫn không cứu được, Mộc Hoàng không khỏi có chút tức giận đứng bật dậy .