Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung…

Chương 538: Ngươi là thịt cá 8

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Những cung nữ, thái giám đã ở trong thâm cung nhiều năm, ai không biết thanh âm này lúc nào mới có thể phát ra, nhất thời kinh ngạc, trố mắt đứng nhìn.“Ư….”“A….”Tiểu Hoa mai phục ngoài cửa sổ, khuôn mặt tụ đầy máu ngã xuống, Tiểu Hỉ Thước vẻ mặt đỏ bừng chuồn mất, mà Âu Dương Vu Phi lại chỉ cười nhạt như một con hồ ly, tựa vào ngọn cây ngoài cửa sổ hưởng thụ, nghe ca khúc đ*ng t*nh.“A….” Một tiếng cao vút, thân thể mọi người đang mai phục trong bóng đêm đồng thời căng thẳng.“Đó…” Máu mũi giàn giụa trên mặt đất.Mùa đông năm nay, thời tiết thật dễ bốc hỏa.Đi tới cực kì ồn ào, Ngạo Vân quốc chủ ở trong một mảnh ừ a này, dẫn Độc Cô Hàn và Tể tướng Ngạo Vân, tràn vào như gió bão.Xa xa nghe tiếng ừ a giao hòa, khuôn mặt kia đã xanh mét đến không thể nào xanh hơn nữa rồi.Sự lo lắng trong mắt cũng không kiềm chế được.Không thể đụng vào nàng, không được đụng, không thể đụng.Đó là một khối u ác tính, đụng nàng, không phải nàng chết, mà là bọn hắn, là bọn hắn.Một cước cực mạnh đá văng cửa chính của Đông cung Độc Cô Dạ, Ngạo Vân quốc chủ vừa điên cuồng xông vào, vừa hét lớn: “Độc Cô Dạ, không thể đụng vào….”Lời nói tức giận trong miệng còn chưa nói hết, đôi chân đã nhanh chóng vọt vào tẩm cung, quét mắt nhìn tình cảnh bên trong tẩm cung, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên sửng sốt, từng bước đứng lại, cố gắng đem chữ “nàng” đã đến bên miệng, nhanh chóng nuốt vào.Phía sau, Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn không kịp tránh né, cùng đụng vào Ngạo Vân quốc chủ đột ngột dừng bước ở phía trước, mấy người ngã thành một đoàn.Há hốc miệng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên trong tẩm cung, ba người ngã thành một đoàn, sắc mặt trong nháy mắt xấu hổ vặn vẹo tức giận, hoàn toàn rối rắm xoắn xuýt thành một mớ.Chỉ thấy bên trong tẩm cung to lớn, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ ngồi trên ghế cao ở một bên, sắc mặt nghiêm chỉnh bưng chén rượu nhạt ấm áp, ăn đồ nhậu.Mà ở phía trước họ, trên giường ngà tinh mỹ, lúc này đang có hai người một nam một nữ thân thể tr*n tr**ng, đang biểu diễn xuân cung sống.th*n th* tr*n tr** quấn quýt vào nhau, xoắn xuýt tựa như một con rắn không thể chia

Những cung nữ, thái giám đã ở trong thâm cung nhiều năm, ai không biết thanh âm này lúc nào mới có thể phát ra, nhất thời kinh ngạc, trố mắt đứng nhìn.

“Ư….”

“A….”

Tiểu Hoa mai phục ngoài cửa sổ, khuôn mặt tụ đầy máu ngã xuống, Tiểu Hỉ Thước vẻ mặt đỏ bừng chuồn mất, mà Âu Dương Vu Phi lại chỉ cười nhạt như một con hồ ly, tựa vào ngọn cây ngoài cửa sổ hưởng thụ, nghe ca khúc đ*ng t*nh.

“A….” Một tiếng cao vút, thân thể mọi người đang mai phục trong bóng đêm đồng thời căng thẳng.

“Đó…” Máu mũi giàn giụa trên mặt đất.

Mùa đông năm nay, thời tiết thật dễ bốc hỏa.

Đi tới cực kì ồn ào, Ngạo Vân quốc chủ ở trong một mảnh ừ a này, dẫn Độc Cô Hàn và Tể tướng Ngạo Vân, tràn vào như gió bão.

Xa xa nghe tiếng ừ a giao hòa, khuôn mặt kia đã xanh mét đến không thể nào xanh hơn nữa rồi.

Sự lo lắng trong mắt cũng không kiềm chế được.

Không thể đụng vào nàng, không được đụng, không thể đụng.

Đó là một khối u ác tính, đụng nàng, không phải nàng chết, mà là bọn hắn, là bọn hắn.

Một cước cực mạnh đá văng cửa chính của Đông cung Độc Cô Dạ, Ngạo Vân quốc chủ vừa điên cuồng xông vào, vừa hét lớn: “Độc Cô Dạ, không thể đụng vào….”

Lời nói tức giận trong miệng còn chưa nói hết, đôi chân đã nhanh chóng vọt vào tẩm cung, quét mắt nhìn tình cảnh bên trong tẩm cung, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên sửng sốt, từng bước đứng lại, cố gắng đem chữ “nàng” đã đến bên miệng, nhanh chóng nuốt vào.

Phía sau, Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn không kịp tránh né, cùng đụng vào Ngạo Vân quốc chủ đột ngột dừng bước ở phía trước, mấy người ngã thành một đoàn.

Há hốc miệng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên trong tẩm cung, ba người ngã thành một đoàn, sắc mặt trong nháy mắt xấu hổ vặn vẹo tức giận, hoàn toàn rối rắm xoắn xuýt thành một mớ.

Chỉ thấy bên trong tẩm cung to lớn, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ ngồi trên ghế cao ở một bên, sắc mặt nghiêm chỉnh bưng chén rượu nhạt ấm áp, ăn đồ nhậu.

Mà ở phía trước họ, trên giường ngà tinh mỹ, lúc này đang có hai người một nam một nữ thân thể tr*n tr**ng, đang biểu diễn xuân cung sống.

th*n th* tr*n tr** quấn quýt vào nhau, xoắn xuýt tựa như một con rắn không thể chia

Vương Phi 13 TuổiTác giả: Nhất Thế Phong LưuTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ. Vầng dương sáng lạn, cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần "Oanh." Một tiếng nổ vang lên. Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa. Không gian tĩnh mịch. "Tuyệt vời."Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47. "Đó là đương nhiên." Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả. "Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống." Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu. "Thủ lĩnh, đã hoàn tất."Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu súng tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo hướng nam tử tóc đen bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không giống nữ tử mà bẩm báo . Tóc đen tung… Những cung nữ, thái giám đã ở trong thâm cung nhiều năm, ai không biết thanh âm này lúc nào mới có thể phát ra, nhất thời kinh ngạc, trố mắt đứng nhìn.“Ư….”“A….”Tiểu Hoa mai phục ngoài cửa sổ, khuôn mặt tụ đầy máu ngã xuống, Tiểu Hỉ Thước vẻ mặt đỏ bừng chuồn mất, mà Âu Dương Vu Phi lại chỉ cười nhạt như một con hồ ly, tựa vào ngọn cây ngoài cửa sổ hưởng thụ, nghe ca khúc đ*ng t*nh.“A….” Một tiếng cao vút, thân thể mọi người đang mai phục trong bóng đêm đồng thời căng thẳng.“Đó…” Máu mũi giàn giụa trên mặt đất.Mùa đông năm nay, thời tiết thật dễ bốc hỏa.Đi tới cực kì ồn ào, Ngạo Vân quốc chủ ở trong một mảnh ừ a này, dẫn Độc Cô Hàn và Tể tướng Ngạo Vân, tràn vào như gió bão.Xa xa nghe tiếng ừ a giao hòa, khuôn mặt kia đã xanh mét đến không thể nào xanh hơn nữa rồi.Sự lo lắng trong mắt cũng không kiềm chế được.Không thể đụng vào nàng, không được đụng, không thể đụng.Đó là một khối u ác tính, đụng nàng, không phải nàng chết, mà là bọn hắn, là bọn hắn.Một cước cực mạnh đá văng cửa chính của Đông cung Độc Cô Dạ, Ngạo Vân quốc chủ vừa điên cuồng xông vào, vừa hét lớn: “Độc Cô Dạ, không thể đụng vào….”Lời nói tức giận trong miệng còn chưa nói hết, đôi chân đã nhanh chóng vọt vào tẩm cung, quét mắt nhìn tình cảnh bên trong tẩm cung, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên sửng sốt, từng bước đứng lại, cố gắng đem chữ “nàng” đã đến bên miệng, nhanh chóng nuốt vào.Phía sau, Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn không kịp tránh né, cùng đụng vào Ngạo Vân quốc chủ đột ngột dừng bước ở phía trước, mấy người ngã thành một đoàn.Há hốc miệng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên trong tẩm cung, ba người ngã thành một đoàn, sắc mặt trong nháy mắt xấu hổ vặn vẹo tức giận, hoàn toàn rối rắm xoắn xuýt thành một mớ.Chỉ thấy bên trong tẩm cung to lớn, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ ngồi trên ghế cao ở một bên, sắc mặt nghiêm chỉnh bưng chén rượu nhạt ấm áp, ăn đồ nhậu.Mà ở phía trước họ, trên giường ngà tinh mỹ, lúc này đang có hai người một nam một nữ thân thể tr*n tr**ng, đang biểu diễn xuân cung sống.th*n th* tr*n tr** quấn quýt vào nhau, xoắn xuýt tựa như một con rắn không thể chia

Chương 538: Ngươi là thịt cá 8