Tôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên…
Chương 12: Lá thư thứ chín
Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Chicago, ngày XX tháng 5 năm 2010Thân gửi Jake D.,Ba tháng, Jake D. ạ!Ba tháng tuyệt vời nhất trong vòng mười sáu năm qua...Cậu đã rời hội n-n-n-t. Và chẳng ai có thể ngăn cản khi cậu dành phần lớn thời gian đi cùng với hội Mọt của tớ. Cậu thực sự không để ý đến dư luận hay sao?Dù sao lá thư này có lẽ sẽ không vui vẻ mấy.Jake D. ạ, cậu không khen cô ấy, không nói những điều tốt đẹp về cô ấy. Cậu xiả xói những thói xấu của cô ấy, cậu soi mói bạn trai mới của cô ấy (đồng thời cũng là cựu bạn thân của cậu). Cậu nói rằng cô ấy chẳng đáng để cậu để tâm tới nhưng này, tất cả những câu nói của cậu hay những cái liếc xéo, đều chứng minh điều ngược lại.Cô ấy vẫn chiếm một vị trí nào đó, thậm chí còn vô cùng lớn trong cậu.Ôi Daphne, giá mà cô ấy biết được cô ấy may mắn đến nhường nào...Tớ thấy bản thân mình thật nực cười! Tại sao tớ lại đem cảm xúc của mình trao cho người mà không bao gìơ có thể là của mình cơ chứ?Tớ không biết liệu mình còn có thể tiếp tục không...Tớ sẵn sàng nghe cậu chia sẻ, nói chuyện cùng cậu. Tớ hạnh phúc vì được làm điều đó. Nhưng nếu đến hai phần ba lượng thời gian cậu sử dụng để nói tớ nghe về cô ấy, thì đó lại là chuyện khác.Là con gái, dù là một con mọt hay một người nổi tiếng, thì vẫn biết đến cảm giác ghen Jake D. ạ.Quặn thắt, nhoi nhói, nghẹt thở. Đó là những gì tớ cảm thấy khi cậu nhắc về cô ấy.Mặc dù vậy, cậu sẽ chẳng thể nào biết được đâu. Tớ sẽ vẫn luôn cười, bởi nhiệm vụ của tớ là xoa dịu cho cậu, chứ không phải trở thành gánh nặng của cậu.Tớ trân trọng từng giây phút được ở cạnh bên cậu, được làm bạn thân thiết với cậu, được lắng nghe và chia sẻ cùng cậu. Tớ muốn cậu hiểu điều đó.Nhưng nghe này, Daphne, cô ấy không xứng đáng.Tớ đã từng mong cậu sẽ lựa chọn tốt hơn. Cứ như thế này, cậu sẽ chẳng thể dứt nổi ra khỏi con quái vật kí ức đang hoành hành trong cậu đâu.Tớ xin lỗi, Jake D.- Colleen -T/b: Tớ nghĩ tớ sẽ đủ dũng cảm để thừa nhận một chuyện. Tớ thích cậu. Rất thích, từ ba năm nay rồi. Nhưng tớ quá ngu ngốc, quá hèn nhát, quá chậm chạp để có thể nói ra thành lời. Tớ đang bối rối vô cùng. Phải làm thế nào đây Jake D. ơi?
Chicago, ngày XX tháng 5 năm 2010
Thân gửi Jake D.,
Ba tháng, Jake D. ạ!
Ba tháng tuyệt vời nhất trong vòng mười sáu năm qua...
Cậu đã rời hội n-n-n-t. Và chẳng ai có thể ngăn cản khi cậu dành phần lớn thời gian đi cùng với hội Mọt của tớ. Cậu thực sự không để ý đến dư luận hay sao?
Dù sao lá thư này có lẽ sẽ không vui vẻ mấy.
Jake D. ạ, cậu không khen cô ấy, không nói những điều tốt đẹp về cô ấy. Cậu xiả xói những thói xấu của cô ấy, cậu soi mói bạn trai mới của cô ấy (đồng thời cũng là cựu bạn thân của cậu). Cậu nói rằng cô ấy chẳng đáng để cậu để tâm tới nhưng này, tất cả những câu nói của cậu hay những cái liếc xéo, đều chứng minh điều ngược lại.
Cô ấy vẫn chiếm một vị trí nào đó, thậm chí còn vô cùng lớn trong cậu.
Ôi Daphne, giá mà cô ấy biết được cô ấy may mắn đến nhường nào...
Tớ thấy bản thân mình thật nực cười! Tại sao tớ lại đem cảm xúc của mình trao cho người mà không bao gìơ có thể là của mình cơ chứ?
Tớ không biết liệu mình còn có thể tiếp tục không...
Tớ sẵn sàng nghe cậu chia sẻ, nói chuyện cùng cậu. Tớ hạnh phúc vì được làm điều đó. Nhưng nếu đến hai phần ba lượng thời gian cậu sử dụng để nói tớ nghe về cô ấy, thì đó lại là chuyện khác.
Là con gái, dù là một con mọt hay một người nổi tiếng, thì vẫn biết đến cảm giác ghen Jake D. ạ.
Quặn thắt, nhoi nhói, nghẹt thở. Đó là những gì tớ cảm thấy khi cậu nhắc về cô ấy.
Mặc dù vậy, cậu sẽ chẳng thể nào biết được đâu. Tớ sẽ vẫn luôn cười, bởi nhiệm vụ của tớ là xoa dịu cho cậu, chứ không phải trở thành gánh nặng của cậu.
Tớ trân trọng từng giây phút được ở cạnh bên cậu, được làm bạn thân thiết với cậu, được lắng nghe và chia sẻ cùng cậu. Tớ muốn cậu hiểu điều đó.
Nhưng nghe này, Daphne, cô ấy không xứng đáng.
Tớ đã từng mong cậu sẽ lựa chọn tốt hơn. Cứ như thế này, cậu sẽ chẳng thể dứt nổi ra khỏi con quái vật kí ức đang hoành hành trong cậu đâu.
Tớ xin lỗi, Jake D.
- Colleen -
T/b: Tớ nghĩ tớ sẽ đủ dũng cảm để thừa nhận một chuyện. Tớ thích cậu. Rất thích, từ ba năm nay rồi. Nhưng tớ quá ngu ngốc, quá hèn nhát, quá chậm chạp để có thể nói ra thành lời. Tớ đang bối rối vô cùng. Phải làm thế nào đây Jake D. ơi?
Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Chicago, ngày XX tháng 5 năm 2010Thân gửi Jake D.,Ba tháng, Jake D. ạ!Ba tháng tuyệt vời nhất trong vòng mười sáu năm qua...Cậu đã rời hội n-n-n-t. Và chẳng ai có thể ngăn cản khi cậu dành phần lớn thời gian đi cùng với hội Mọt của tớ. Cậu thực sự không để ý đến dư luận hay sao?Dù sao lá thư này có lẽ sẽ không vui vẻ mấy.Jake D. ạ, cậu không khen cô ấy, không nói những điều tốt đẹp về cô ấy. Cậu xiả xói những thói xấu của cô ấy, cậu soi mói bạn trai mới của cô ấy (đồng thời cũng là cựu bạn thân của cậu). Cậu nói rằng cô ấy chẳng đáng để cậu để tâm tới nhưng này, tất cả những câu nói của cậu hay những cái liếc xéo, đều chứng minh điều ngược lại.Cô ấy vẫn chiếm một vị trí nào đó, thậm chí còn vô cùng lớn trong cậu.Ôi Daphne, giá mà cô ấy biết được cô ấy may mắn đến nhường nào...Tớ thấy bản thân mình thật nực cười! Tại sao tớ lại đem cảm xúc của mình trao cho người mà không bao gìơ có thể là của mình cơ chứ?Tớ không biết liệu mình còn có thể tiếp tục không...Tớ sẵn sàng nghe cậu chia sẻ, nói chuyện cùng cậu. Tớ hạnh phúc vì được làm điều đó. Nhưng nếu đến hai phần ba lượng thời gian cậu sử dụng để nói tớ nghe về cô ấy, thì đó lại là chuyện khác.Là con gái, dù là một con mọt hay một người nổi tiếng, thì vẫn biết đến cảm giác ghen Jake D. ạ.Quặn thắt, nhoi nhói, nghẹt thở. Đó là những gì tớ cảm thấy khi cậu nhắc về cô ấy.Mặc dù vậy, cậu sẽ chẳng thể nào biết được đâu. Tớ sẽ vẫn luôn cười, bởi nhiệm vụ của tớ là xoa dịu cho cậu, chứ không phải trở thành gánh nặng của cậu.Tớ trân trọng từng giây phút được ở cạnh bên cậu, được làm bạn thân thiết với cậu, được lắng nghe và chia sẻ cùng cậu. Tớ muốn cậu hiểu điều đó.Nhưng nghe này, Daphne, cô ấy không xứng đáng.Tớ đã từng mong cậu sẽ lựa chọn tốt hơn. Cứ như thế này, cậu sẽ chẳng thể dứt nổi ra khỏi con quái vật kí ức đang hoành hành trong cậu đâu.Tớ xin lỗi, Jake D.- Colleen -T/b: Tớ nghĩ tớ sẽ đủ dũng cảm để thừa nhận một chuyện. Tớ thích cậu. Rất thích, từ ba năm nay rồi. Nhưng tớ quá ngu ngốc, quá hèn nhát, quá chậm chạp để có thể nói ra thành lời. Tớ đang bối rối vô cùng. Phải làm thế nào đây Jake D. ơi?