Tôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên…
Chương 13: Lá thư thứ mười
Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Paris, ngày XX tháng 7 năm 2010Thân gửi Jake D.,Thật xin lỗi vì không báo cho cậu. Nhưng tớ sợ rằng nếu nói ra, cậu sẽ nhất quyết đòi tiễn tớ đi và khi đó thì tớ lại chẳng đủ can đảm để đi nữa.Mẹ tớ quyết định chuyển đến Pháp sinh sống. Tất nhiên tớ thì không muốn đi chút nào nhưng mẹ cần tớ, cần sự ủng hộ của tớ. Hiện nay mẹ gần như chỉ có một mình. Ông bà ngoại đã từ mặt mẹ khi mẹ một mực đòi làm đám cưới cùng bố. Tớ thấy thương mẹ và cũng chẳng thể hiểu nổi khi mẹ bảo mẹ chưa hề hối hận khi lấy bố. Trong khi đó bố tớ vẫn đang vi vu ở đâu đó và đã làm cho một người phụ nữ khác mang trong mình một sinh linh năm tháng bé nhỏ...Mẹ đã tích góp đủ vốn để mở một cửa hàng bán hoa nhỏ ở góc phố. Cuối tuần này mẹ con tớ sẽ bắt đầu trang trí và bày biện cho cửa hàng.Phải nói là tớ hào hứng vô cùng!Tuy vậy, phần nhiều vẫn là sự lạ lẫm và xa cách xâm chiếm. Ở đây nơi đất khách quê người, tớ và mẹ chẳng hề có ai quen biết, chẳng có người thân thích. Là một môi trường hoàn toàn xa lạ. Tớ chưa hề được chuẩn bị, chẳng có chút ý niệm nào về văn hóa, thời tiết, gìơ giấc,... Mọi thứ còn quá khó khăn đối với tớ.Nhưng tớ tin chắc tớ sẽ ổn thôi. Thế nào rồi cũng sẽ thích nghi được!Tớ sẽ cố gắng vì mẹ. Mẹ đã đắn đo về chuyện này trong hơn hai năm, hai tuần để quyết định và mất hai tháng để di chuyển.Mẹ đã hi sinh nhiều vì tớ. Tớ nghĩ đây là lúc để tớ có thể làm một điều gì đó vì mẹ.Tiện thể, tớ rất muốn biết cậu đang làm gì, muốn được nghe giọng cậu mỗi tối, muốn biết rằng cậu có đang nhớ về ai, hay chỉ trong vài ngày cậu có thể sẵn sàng quên đi tình bạn thân hờ?Lần chuyển đi này, tớ không chỉ vì mẹ, mà còn vì chính tớ. Mẹ tớ đã day dứt vì bố cho dù tình yêu của bà kéo dài đến mười hai năm trời trước khi cưới. Vậy nên tớ nghĩ tớ sẽ dứt ra khỏi cậu, trước khi quá muộn...Cậu có thể cho là tớ hèn nhát, tớ trốn tránh. Nhưng tớ quyết định như vậy vì tớ không muốn phải trở nên yếu đuối trước cậu. Nó sẽ tốt cho tương lai sau này.Cậu ở lại đó sẽ ổn thôi. Tớ biết thế. Tớ cũng chỉ là một cơn gío thoáng qua trong đời cậu, hơi se lạnh một chút, đủ để rùng mình. Chỉ vậy thôi.Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.- Colleen -T/b: Số điện thoại tớ đã đổi, các tài khoản mạng xã hội tớ cũng thay tên mới. Như thế sẽ dễ dàng hơn Jake D. ạ. Tớ sẽ bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới. Và ở đó sẽ không còn có cậu. Quá khứ có đẹp đến mấy rồi cũng chỉ là kỉ niệm thôi.
Paris, ngày XX tháng 7 năm 2010
Thân gửi Jake D.,
Thật xin lỗi vì không báo cho cậu. Nhưng tớ sợ rằng nếu nói ra, cậu sẽ nhất quyết đòi tiễn tớ đi và khi đó thì tớ lại chẳng đủ can đảm để đi nữa.
Mẹ tớ quyết định chuyển đến Pháp sinh sống. Tất nhiên tớ thì không muốn đi chút nào nhưng mẹ cần tớ, cần sự ủng hộ của tớ. Hiện nay mẹ gần như chỉ có một mình. Ông bà ngoại đã từ mặt mẹ khi mẹ một mực đòi làm đám cưới cùng bố. Tớ thấy thương mẹ và cũng chẳng thể hiểu nổi khi mẹ bảo mẹ chưa hề hối hận khi lấy bố. Trong khi đó bố tớ vẫn đang vi vu ở đâu đó và đã làm cho một người phụ nữ khác mang trong mình một sinh linh năm tháng bé nhỏ...
Mẹ đã tích góp đủ vốn để mở một cửa hàng bán hoa nhỏ ở góc phố. Cuối tuần này mẹ con tớ sẽ bắt đầu trang trí và bày biện cho cửa hàng.
Phải nói là tớ hào hứng vô cùng!
Tuy vậy, phần nhiều vẫn là sự lạ lẫm và xa cách xâm chiếm. Ở đây nơi đất khách quê người, tớ và mẹ chẳng hề có ai quen biết, chẳng có người thân thích. Là một môi trường hoàn toàn xa lạ. Tớ chưa hề được chuẩn bị, chẳng có chút ý niệm nào về văn hóa, thời tiết, gìơ giấc,... Mọi thứ còn quá khó khăn đối với tớ.
Nhưng tớ tin chắc tớ sẽ ổn thôi. Thế nào rồi cũng sẽ thích nghi được!
Tớ sẽ cố gắng vì mẹ. Mẹ đã đắn đo về chuyện này trong hơn hai năm, hai tuần để quyết định và mất hai tháng để di chuyển.
Mẹ đã hi sinh nhiều vì tớ. Tớ nghĩ đây là lúc để tớ có thể làm một điều gì đó vì mẹ.
Tiện thể, tớ rất muốn biết cậu đang làm gì, muốn được nghe giọng cậu mỗi tối, muốn biết rằng cậu có đang nhớ về ai, hay chỉ trong vài ngày cậu có thể sẵn sàng quên đi tình bạn thân hờ?
Lần chuyển đi này, tớ không chỉ vì mẹ, mà còn vì chính tớ. Mẹ tớ đã day dứt vì bố cho dù tình yêu của bà kéo dài đến mười hai năm trời trước khi cưới. Vậy nên tớ nghĩ tớ sẽ dứt ra khỏi cậu, trước khi quá muộn...
Cậu có thể cho là tớ hèn nhát, tớ trốn tránh. Nhưng tớ quyết định như vậy vì tớ không muốn phải trở nên yếu đuối trước cậu. Nó sẽ tốt cho tương lai sau này.
Cậu ở lại đó sẽ ổn thôi. Tớ biết thế. Tớ cũng chỉ là một cơn gío thoáng qua trong đời cậu, hơi se lạnh một chút, đủ để rùng mình. Chỉ vậy thôi.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.
- Colleen -
T/b: Số điện thoại tớ đã đổi, các tài khoản mạng xã hội tớ cũng thay tên mới. Như thế sẽ dễ dàng hơn Jake D. ạ. Tớ sẽ bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới. Và ở đó sẽ không còn có cậu. Quá khứ có đẹp đến mấy rồi cũng chỉ là kỉ niệm thôi.
Em Là Ai Trong AnhTác giả: HmsilverrabTôi là bác sĩ tâm lý. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi nhưng tôi vẫn đến bệnh viện. Tuy nhiên đây không phải nơi tôi làm việc, mà tôi đến với lý do giúp đỡ thằng bạn làm bên khoa nội. Bạn tôi đang khám cho một bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Người này không có người nhà. Nghe cậu ta nói cô ấy đang làm việc bỗng dưng lăn ra ngất xỉu, nhân viên gọi cửa không được đành tự mở cửa vào thì phải đưa đi cấp cứu. Và hiện giờ người này đang đòi xuất viện. Thằng bạn đó nhờ tôi ra lấy đồ dùng cá nhân giúp cô ấy. Tôi nhận giỏ đồ từ nhân viên trực quầy. Cũng không có gì nhiều, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc khăn quàng cổ và một chiếc hộp hình vuông cỡ hộp kẹo Merci. Không hiểu sao lại có chiếc hộp này nhỉ, cô ấy ở công ti mà. Tôi đem thắc mắc này nói với thằng bạn. Cậu ta chỉ cười qua loa, bảo rằng thấy người nhân viên nói cái hộp này cô gái đó đi đâu cũng mang theo, có vẻ như là rất quan trọng. Chiếc hộp cũng khá xinh xắn nhã nhặn, cộng thêm cái tầm quan trọng của nó đối với cô gái kia nên… Paris, ngày XX tháng 7 năm 2010Thân gửi Jake D.,Thật xin lỗi vì không báo cho cậu. Nhưng tớ sợ rằng nếu nói ra, cậu sẽ nhất quyết đòi tiễn tớ đi và khi đó thì tớ lại chẳng đủ can đảm để đi nữa.Mẹ tớ quyết định chuyển đến Pháp sinh sống. Tất nhiên tớ thì không muốn đi chút nào nhưng mẹ cần tớ, cần sự ủng hộ của tớ. Hiện nay mẹ gần như chỉ có một mình. Ông bà ngoại đã từ mặt mẹ khi mẹ một mực đòi làm đám cưới cùng bố. Tớ thấy thương mẹ và cũng chẳng thể hiểu nổi khi mẹ bảo mẹ chưa hề hối hận khi lấy bố. Trong khi đó bố tớ vẫn đang vi vu ở đâu đó và đã làm cho một người phụ nữ khác mang trong mình một sinh linh năm tháng bé nhỏ...Mẹ đã tích góp đủ vốn để mở một cửa hàng bán hoa nhỏ ở góc phố. Cuối tuần này mẹ con tớ sẽ bắt đầu trang trí và bày biện cho cửa hàng.Phải nói là tớ hào hứng vô cùng!Tuy vậy, phần nhiều vẫn là sự lạ lẫm và xa cách xâm chiếm. Ở đây nơi đất khách quê người, tớ và mẹ chẳng hề có ai quen biết, chẳng có người thân thích. Là một môi trường hoàn toàn xa lạ. Tớ chưa hề được chuẩn bị, chẳng có chút ý niệm nào về văn hóa, thời tiết, gìơ giấc,... Mọi thứ còn quá khó khăn đối với tớ.Nhưng tớ tin chắc tớ sẽ ổn thôi. Thế nào rồi cũng sẽ thích nghi được!Tớ sẽ cố gắng vì mẹ. Mẹ đã đắn đo về chuyện này trong hơn hai năm, hai tuần để quyết định và mất hai tháng để di chuyển.Mẹ đã hi sinh nhiều vì tớ. Tớ nghĩ đây là lúc để tớ có thể làm một điều gì đó vì mẹ.Tiện thể, tớ rất muốn biết cậu đang làm gì, muốn được nghe giọng cậu mỗi tối, muốn biết rằng cậu có đang nhớ về ai, hay chỉ trong vài ngày cậu có thể sẵn sàng quên đi tình bạn thân hờ?Lần chuyển đi này, tớ không chỉ vì mẹ, mà còn vì chính tớ. Mẹ tớ đã day dứt vì bố cho dù tình yêu của bà kéo dài đến mười hai năm trời trước khi cưới. Vậy nên tớ nghĩ tớ sẽ dứt ra khỏi cậu, trước khi quá muộn...Cậu có thể cho là tớ hèn nhát, tớ trốn tránh. Nhưng tớ quyết định như vậy vì tớ không muốn phải trở nên yếu đuối trước cậu. Nó sẽ tốt cho tương lai sau này.Cậu ở lại đó sẽ ổn thôi. Tớ biết thế. Tớ cũng chỉ là một cơn gío thoáng qua trong đời cậu, hơi se lạnh một chút, đủ để rùng mình. Chỉ vậy thôi.Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.- Colleen -T/b: Số điện thoại tớ đã đổi, các tài khoản mạng xã hội tớ cũng thay tên mới. Như thế sẽ dễ dàng hơn Jake D. ạ. Tớ sẽ bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới. Và ở đó sẽ không còn có cậu. Quá khứ có đẹp đến mấy rồi cũng chỉ là kỉ niệm thôi.