Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…
Chương 67: Phần thưởng của người thắng cuộc
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… - Dạ? – Ngân nhíu mày.- Cô không nghe nhầm đâu. Chính vì thế cảm phiền cô trả Minh lại đây. – Trang nói khiến cả trường kinh ngạc.- Ơ…em…dạ. – Ngân luống cuống và đỏ mặt, sau cùng cũng đành phải ngậm ngùi.- Cảm ơn! – Trang cười với Ngân rồi nhanh tay kéo Minh lên xe.Chính lúc này, Ngân mới thấy ả ta quê vô cùng. Bây giờ, ả ta chẳng khác nào làm trò cười ọi người.Bên phía hắn và Thiên thì hơi mệt. Cả hai nói rát cả cổ mà Nguyệt Thy lẫn Thiên Kim đều không chịu buông. Cái cảnh này làm nó chướng mắt lắm. Không hiểu lí do nhưng chắc là ông anh mình bị bám như vậy khiến nó cảm thấy khó chịu.- Ba người ở đây làm gì? – Nó cất tiếng hỏi.- Liên quan đến cô à? – Thiên Kim chanh chua.- Ồ…tất nhiên là không những tôi mà còn liên quan đến cả cái tập thể lớp A1 này. Tôi nhớ cô đâu phải thành viên của A1 mà túi lớn túi nhỏ đến đây tham gia chuyến đi? – Nó liếc nhìn mấy cái vali lỉnh kỉnh của mấy nhỏ.- Vậy à? Xin lỗi nhưng chúng tôi được phép tham gia chuyến đi này. Chính Chủ tịch HĐQT nhà trường cho phép đấy. Nếu không tin, cô có thể đi xác nhận lại. Còn bây giờ thì tránh ra chỗ khác! – Nguyệt Thy hất mặt. (Rõ cậy quyền lực gia đình)- Tuỳ ba người thôi nhưng tôi nói trước: bọn tôi không chào đón ba người đâu nên đừng có cố tình gây chiến. Tôi cảnh cáo đấy! Đến lúc đó thì đừng hối hận. Tụi này không biết mình sẽ làm gì đâu. – Nó nói rồi quay ngoắt bỏ lên xe.Tuy nhiên, khi bước mới tới cưa, điện thoại nó đột nhiên rung lên. Nó rút điện thoại từ trong túi quần ra nhìn tên người gọi, sau đó, đi ra vườn sau trường mới nghe điện thoại.Có một người thấy nó như thế cũng lén bước theo…
- Dạ? – Ngân nhíu mày.
- Cô không nghe nhầm đâu. Chính vì thế cảm phiền cô trả Minh lại đây. – Trang nói khiến cả trường kinh ngạc.
- Ơ…em…dạ. – Ngân luống cuống và đỏ mặt, sau cùng cũng đành phải ngậm ngùi.
- Cảm ơn! – Trang cười với Ngân rồi nhanh tay kéo Minh lên xe.
Chính lúc này, Ngân mới thấy ả ta quê vô cùng. Bây giờ, ả ta chẳng khác nào làm trò cười ọi người.
Bên phía hắn và Thiên thì hơi mệt. Cả hai nói rát cả cổ mà Nguyệt Thy lẫn Thiên Kim đều không chịu buông. Cái cảnh này làm nó chướng mắt lắm. Không hiểu lí do nhưng chắc là ông anh mình bị bám như vậy khiến nó cảm thấy khó chịu.
- Ba người ở đây làm gì? – Nó cất tiếng hỏi.
- Liên quan đến cô à? – Thiên Kim chanh chua.
- Ồ…tất nhiên là không những tôi mà còn liên quan đến cả cái tập thể lớp A1 này. Tôi nhớ cô đâu phải thành viên của A1 mà túi lớn túi nhỏ đến đây tham gia chuyến đi? – Nó liếc nhìn mấy cái vali lỉnh kỉnh của mấy nhỏ.
- Vậy à? Xin lỗi nhưng chúng tôi được phép tham gia chuyến đi này. Chính Chủ tịch HĐQT nhà trường cho phép đấy. Nếu không tin, cô có thể đi xác nhận lại. Còn bây giờ thì tránh ra chỗ khác! – Nguyệt Thy hất mặt. (Rõ cậy quyền lực gia đình)
- Tuỳ ba người thôi nhưng tôi nói trước: bọn tôi không chào đón ba người đâu nên đừng có cố tình gây chiến. Tôi cảnh cáo đấy! Đến lúc đó thì đừng hối hận. Tụi này không biết mình sẽ làm gì đâu. – Nó nói rồi quay ngoắt bỏ lên xe.
Tuy nhiên, khi bước mới tới cưa, điện thoại nó đột nhiên rung lên. Nó rút điện thoại từ trong túi quần ra nhìn tên người gọi, sau đó, đi ra vườn sau trường mới nghe điện thoại.Có một người thấy nó như thế cũng lén bước theo…
Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. - Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. - Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. - Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. - Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. - Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. - Papa… - Nó và Vi đồng thanh. - Haha… - Bốn người lớn cùng cười. - Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… - Dạ? – Ngân nhíu mày.- Cô không nghe nhầm đâu. Chính vì thế cảm phiền cô trả Minh lại đây. – Trang nói khiến cả trường kinh ngạc.- Ơ…em…dạ. – Ngân luống cuống và đỏ mặt, sau cùng cũng đành phải ngậm ngùi.- Cảm ơn! – Trang cười với Ngân rồi nhanh tay kéo Minh lên xe.Chính lúc này, Ngân mới thấy ả ta quê vô cùng. Bây giờ, ả ta chẳng khác nào làm trò cười ọi người.Bên phía hắn và Thiên thì hơi mệt. Cả hai nói rát cả cổ mà Nguyệt Thy lẫn Thiên Kim đều không chịu buông. Cái cảnh này làm nó chướng mắt lắm. Không hiểu lí do nhưng chắc là ông anh mình bị bám như vậy khiến nó cảm thấy khó chịu.- Ba người ở đây làm gì? – Nó cất tiếng hỏi.- Liên quan đến cô à? – Thiên Kim chanh chua.- Ồ…tất nhiên là không những tôi mà còn liên quan đến cả cái tập thể lớp A1 này. Tôi nhớ cô đâu phải thành viên của A1 mà túi lớn túi nhỏ đến đây tham gia chuyến đi? – Nó liếc nhìn mấy cái vali lỉnh kỉnh của mấy nhỏ.- Vậy à? Xin lỗi nhưng chúng tôi được phép tham gia chuyến đi này. Chính Chủ tịch HĐQT nhà trường cho phép đấy. Nếu không tin, cô có thể đi xác nhận lại. Còn bây giờ thì tránh ra chỗ khác! – Nguyệt Thy hất mặt. (Rõ cậy quyền lực gia đình)- Tuỳ ba người thôi nhưng tôi nói trước: bọn tôi không chào đón ba người đâu nên đừng có cố tình gây chiến. Tôi cảnh cáo đấy! Đến lúc đó thì đừng hối hận. Tụi này không biết mình sẽ làm gì đâu. – Nó nói rồi quay ngoắt bỏ lên xe.Tuy nhiên, khi bước mới tới cưa, điện thoại nó đột nhiên rung lên. Nó rút điện thoại từ trong túi quần ra nhìn tên người gọi, sau đó, đi ra vườn sau trường mới nghe điện thoại.Có một người thấy nó như thế cũng lén bước theo…