Tác giả:

Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi…

Chương 68: Phần thưởng của người thắng cuộc

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… “Alo…Thầy ạ?” – Nó cất tiếng.“Ừ…ta đây!” – Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.“Thầy gọi có việc gì không ạ?’ – Nó lễ phép.“Có. Ta có việc cần nhờ các con đây.” – Người đàn ông đôn hậu nói.“Việc gì vậy thầy?”“Có bốn lô hàng cần đưa về kho hôm nay.” – Giọng người đàn ông lúc này trở nên vô cùng nghiêm trọng.“Hàng? Tận bốn lô? Nhưng mà lần này chúng ta nhập hàng gì vậy?” – Nó chau mày.“Vũ khí…” – Thầy nó chậm rãi đáp.“Nhưng…sao phải nhập nhiều vậy ạ? Bốn lô thì số lượng vũ khí rất lớn đấy ạ?”“Ta biết chứ. Nhưng chúng ta cần phải tân trang lại mọi thứ ở tổ chức. Gần đây có rất nhiều tập đoàn có ý định mưu sát những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H!” – Thầy nó giọng lo lắng.“Sao con không nghe Linda báo cáo về việc mưu sát? Kể cả Anna, Sara hay Risa cũng chẳng báo cho tụi con! (Bốn nhân vật này sẽ giới thiệu sau)” – Nó khó hiểu.“Ta không biết. Việc này con hãy về làm việc lại với họ còn vấn đề bây giờ là ta cần mấy đứa có mặt tại cảng ở Nha Trang vào lúc 10g tối nay. Lúc đó, tàu sẽ cập bến. Nhiệm vụ của mấy đứa là bảo vệ bốn lô hàng ấy thật cẩn thận và mang về cái kho cách đó không xa. Ta sẽ gởi địa chỉ kho sau.”“Vâng…con biết rồi ạ.” – Nó đáp nhẹ nhàng.“Ừ…nhớ phải cẩn thận, ta nghi rằng bọn cớm đã đánh hơi ra vụ vận chuyển hàng này rồi đó.” – Thầy nó cẩn thận dặn dò.“Dạ.”“À…mà còn ba tuần nữa là hết thời hạn rồi đấy. Hai vị trí còn thiếu sẽ được bổ sung vào ba tuần tới. Nhanh nhé.” – Thầy nó nhắc nhở.“Dạ…Vậy thôi, chào thầy.” – Nó nói.“Ừm…chào con.”…Đút điện thoại trở lại vào túi, nó khẽ cau mày rồi lại mau chóng trở về bình thường. Gần đó, có một người đi theo và nghe hết cuộc điện thoại này.- Ra đi! – Nó lãnh đạm.- … - Không có tiếng trả lời, tuy nhiên gần đấy có một người khẽ giật mình.

“Alo…Thầy ạ?” – Nó cất tiếng.

“Ừ…ta đây!” – Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.

“Thầy gọi có việc gì không ạ?’ – Nó lễ phép.

“Có. Ta có việc cần nhờ các con đây.” – Người đàn ông đôn hậu nói.

“Việc gì vậy thầy?”

“Có bốn lô hàng cần đưa về kho hôm nay.” – Giọng người đàn ông lúc này trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Hàng? Tận bốn lô? Nhưng mà lần này chúng ta nhập hàng gì vậy?” – Nó chau mày.

“Vũ khí…” – Thầy nó chậm rãi đáp.

“Nhưng…sao phải nhập nhiều vậy ạ? Bốn lô thì số lượng vũ khí rất lớn đấy ạ?”

“Ta biết chứ. Nhưng chúng ta cần phải tân trang lại mọi thứ ở tổ chức. Gần đây có rất nhiều tập đoàn có ý định mưu sát những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H!” – Thầy nó giọng lo lắng.

“Sao con không nghe Linda báo cáo về việc mưu sát? Kể cả Anna, Sara hay Risa cũng chẳng báo cho tụi con! (Bốn nhân vật này sẽ giới thiệu sau)” – Nó khó hiểu.

“Ta không biết. Việc này con hãy về làm việc lại với họ còn vấn đề bây giờ là ta cần mấy đứa có mặt tại cảng ở Nha Trang vào lúc 10g tối nay. Lúc đó, tàu sẽ cập bến. Nhiệm vụ của mấy đứa là bảo vệ bốn lô hàng ấy thật cẩn thận và mang về cái kho cách đó không xa. Ta sẽ gởi địa chỉ kho sau.”

“Vâng…con biết rồi ạ.” – Nó đáp nhẹ nhàng.

“Ừ…nhớ phải cẩn thận, ta nghi rằng bọn cớm đã đánh hơi ra vụ vận chuyển hàng này rồi đó.” – Thầy nó cẩn thận dặn dò.

“Dạ.”

“À…mà còn ba tuần nữa là hết thời hạn rồi đấy. Hai vị trí còn thiếu sẽ được bổ sung vào ba tuần tới. Nhanh nhé.” – Thầy nó nhắc nhở.

“Dạ…Vậy thôi, chào thầy.” – Nó nói.

“Ừm…chào con.”

Đút điện thoại trở lại vào túi, nó khẽ cau mày rồi lại mau chóng trở về bình thường. Gần đó, có một người đi theo và nghe hết cuộc điện thoại này.

- Ra đi! – Nó lãnh đạm.

- … - Không có tiếng trả lời, tuy nhiên gần đấy có một người khẽ giật mình.

Hotgirls Siêu QuậyTác giả: Cathy TrầnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:-  Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng. -  Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi. -  Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục. -  Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ. -  Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói-  Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo. – Nó trả lời. -  Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng. -  Papa… - Nó và Vi đồng thanh. -  Haha… - Bốn người lớn cùng cười. -  Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi… “Alo…Thầy ạ?” – Nó cất tiếng.“Ừ…ta đây!” – Giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên.“Thầy gọi có việc gì không ạ?’ – Nó lễ phép.“Có. Ta có việc cần nhờ các con đây.” – Người đàn ông đôn hậu nói.“Việc gì vậy thầy?”“Có bốn lô hàng cần đưa về kho hôm nay.” – Giọng người đàn ông lúc này trở nên vô cùng nghiêm trọng.“Hàng? Tận bốn lô? Nhưng mà lần này chúng ta nhập hàng gì vậy?” – Nó chau mày.“Vũ khí…” – Thầy nó chậm rãi đáp.“Nhưng…sao phải nhập nhiều vậy ạ? Bốn lô thì số lượng vũ khí rất lớn đấy ạ?”“Ta biết chứ. Nhưng chúng ta cần phải tân trang lại mọi thứ ở tổ chức. Gần đây có rất nhiều tập đoàn có ý định mưu sát những nhân tố quan trọng của D.E.A.T.H!” – Thầy nó giọng lo lắng.“Sao con không nghe Linda báo cáo về việc mưu sát? Kể cả Anna, Sara hay Risa cũng chẳng báo cho tụi con! (Bốn nhân vật này sẽ giới thiệu sau)” – Nó khó hiểu.“Ta không biết. Việc này con hãy về làm việc lại với họ còn vấn đề bây giờ là ta cần mấy đứa có mặt tại cảng ở Nha Trang vào lúc 10g tối nay. Lúc đó, tàu sẽ cập bến. Nhiệm vụ của mấy đứa là bảo vệ bốn lô hàng ấy thật cẩn thận và mang về cái kho cách đó không xa. Ta sẽ gởi địa chỉ kho sau.”“Vâng…con biết rồi ạ.” – Nó đáp nhẹ nhàng.“Ừ…nhớ phải cẩn thận, ta nghi rằng bọn cớm đã đánh hơi ra vụ vận chuyển hàng này rồi đó.” – Thầy nó cẩn thận dặn dò.“Dạ.”“À…mà còn ba tuần nữa là hết thời hạn rồi đấy. Hai vị trí còn thiếu sẽ được bổ sung vào ba tuần tới. Nhanh nhé.” – Thầy nó nhắc nhở.“Dạ…Vậy thôi, chào thầy.” – Nó nói.“Ừm…chào con.”…Đút điện thoại trở lại vào túi, nó khẽ cau mày rồi lại mau chóng trở về bình thường. Gần đó, có một người đi theo và nghe hết cuộc điện thoại này.- Ra đi! – Nó lãnh đạm.- … - Không có tiếng trả lời, tuy nhiên gần đấy có một người khẽ giật mình.

Chương 68: Phần thưởng của người thắng cuộc