Chín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay…
Chương 84: Nghe anh giải thích
Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua ba tháng.Trước khi đi, Hạ Hải Dụ thu dọn hành lý, miệng còn ngâm nga ca hát.Ôi chao, rốt cuộc đã tới lúc xuất ngoại, cô như người mới được sinh ra!Hải Tinh có thể được chữa trị, cô lại được tiếp xúc với những kiến thức và sự vật mới, ha ha, quá hạnh phúc!Tránh để sang bên đó cái gì cũng phải mua, cô nghĩ hết mọi thứ có thể mang đi, chỉ cần không vượt trọng lượng cho phép là OK rồi !Kiểm tra toàn bộ. . . . . .Rầm rầm!Rầm rầm!Có người gõ cửa?Hạ Hải Dụ chưa xác định được, liền ngừng động tác, vểnh tai lên nghe cho rõ.Rầm rầm!Rầm rầm!A, thật sự có người!"Hải Dụ, em có ở nhà không?" giọng nam ôn hòa vang lên bên ngoài cửa."Có! Tôi ở nhà! Tới rồi… tới rồi. . ." chạy một hơi tới trước cửa.Xuyên thấu mắt cửa, cô thấy gương mặt đẹp trai của Thần Dật.Trừng mắt nhìn, sao anh ấy lại tới?Có chút nghi ngờ, mở cửa ra, "Thần Dật."Anh mặc áo khoác dài, một thân thanh nhã, tóc rơi trên trán hơi ẩm, hình như đi rất gấp gáp, giơ lên một cái hộp thật to trong tay lên."Hải Dụ, thật may là em có ở nhà, anh gọi điện thoại nhưng em tắt máy, tưởng rằng em đã ra nước ngoài rồi. . . . Anh có quà tặng cho em."Thần Dật cười có chút xấu hổ, đưa cái hộp trong tay cho cô.Hạ Hải Dụ hơi do dự, "Anh khách khí như vậy làm gì, ngày mai em đi rồi, anh còn mua đồ cho em, thật lãng phí!""Là chút tâm ý của anh, là đôi giày, anh nghe mọi người nói tặng giày cho người đi xa, chính là ‘ đưa tà ’, đem vận số không tốt đưa đi, về sau liền vạn sự như ý ."Lòng Hạ Hải Dụ hỗn loạn, chỉ biết nói cám ơn.Mà trên mặt Thần Dật luôn bảo trì nụ cười nhàn nhạt."Hải Dụ, ngày mai mấy giờ em lên máy bay, để anh tới đưa em đi.""Á, không cần không cần, em có thể ngồi xe buýt đến sân bay, anh bận rộn như vậy, không nên làm phiền anh."Đọc báo cô biết được, sau khi Thần Dật tiếp nhận Đường Thịnh, bộn bề nhiều việc, công trạng không ít, còn có tin đồn anh sẽ cùng thiên kim tiểu thư của Phùng thị đính hôn, về sau sẽ như hổ thêm cánh, báo chí còn nói. . . . . .Tờ báo?Trời ạ!Hạ Hải Dụ chợt trợn tròn mắt, ánh mắt quét nhìn trang nhất của tờ báo đặt trên khay trà, tim đập rộn lên.Thần Dật cũng nhìn thấy, ảnh chụp anh và thiên kim của Phùng thị được in trên trang đầu."Hải Dụ, em nghe anh giải thích. . ."
Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua ba tháng.
Trước khi đi, Hạ Hải Dụ thu dọn hành lý, miệng còn ngâm nga ca hát.
Ôi chao, rốt cuộc đã tới lúc xuất ngoại, cô như người mới được sinh ra!
Hải Tinh có thể được chữa trị, cô lại được tiếp xúc với những kiến thức và sự vật mới, ha ha, quá hạnh phúc!
Tránh để sang bên đó cái gì cũng phải mua, cô nghĩ hết mọi thứ có thể mang đi, chỉ cần không vượt trọng lượng cho phép là OK rồi !
Kiểm tra toàn bộ. . . . . .
Rầm rầm!
Rầm rầm!
Có người gõ cửa?
Hạ Hải Dụ chưa xác định được, liền ngừng động tác, vểnh tai lên nghe cho rõ.
Rầm rầm!
Rầm rầm!
A, thật sự có người!
"Hải Dụ, em có ở nhà không?" giọng nam ôn hòa vang lên bên ngoài cửa.
"Có! Tôi ở nhà! Tới rồi… tới rồi. . ." chạy một hơi tới trước cửa.
Xuyên thấu mắt cửa, cô thấy gương mặt đẹp trai của Thần Dật.
Trừng mắt nhìn, sao anh ấy lại tới?
Có chút nghi ngờ, mở cửa ra, "Thần Dật."
Anh mặc áo khoác dài, một thân thanh nhã, tóc rơi trên trán hơi ẩm, hình như đi rất gấp gáp, giơ lên một cái hộp thật to trong tay lên.
"Hải Dụ, thật may là em có ở nhà, anh gọi điện thoại nhưng em tắt máy, tưởng rằng em đã ra nước ngoài rồi. . . . Anh có quà tặng cho em."
Thần Dật cười có chút xấu hổ, đưa cái hộp trong tay cho cô.
Hạ Hải Dụ hơi do dự, "Anh khách khí như vậy làm gì, ngày mai em đi rồi, anh còn mua đồ cho em, thật lãng phí!"
"Là chút tâm ý của anh, là đôi giày, anh nghe mọi người nói tặng giày cho người đi xa, chính là ‘ đưa tà ’, đem vận số không tốt đưa đi, về sau liền vạn sự như ý ."
Lòng Hạ Hải Dụ hỗn loạn, chỉ biết nói cám ơn.
Mà trên mặt Thần Dật luôn bảo trì nụ cười nhàn nhạt.
"Hải Dụ, ngày mai mấy giờ em lên máy bay, để anh tới đưa em đi."
"Á, không cần không cần, em có thể ngồi xe buýt đến sân bay, anh bận rộn như vậy, không nên làm phiền anh."
Đọc báo cô biết được, sau khi Thần Dật tiếp nhận Đường Thịnh, bộn bề nhiều việc, công trạng không ít, còn có tin đồn anh sẽ cùng thiên kim tiểu thư của Phùng thị đính hôn, về sau sẽ như hổ thêm cánh, báo chí còn nói. . . . . .
Tờ báo?
Trời ạ!
Hạ Hải Dụ chợt trợn tròn mắt, ánh mắt quét nhìn trang nhất của tờ báo đặt trên khay trà, tim đập rộn lên.
Thần Dật cũng nhìn thấy, ảnh chụp anh và thiên kim của Phùng thị được in trên trang đầu.
"Hải Dụ, em nghe anh giải thích. . ."
Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua ba tháng.Trước khi đi, Hạ Hải Dụ thu dọn hành lý, miệng còn ngâm nga ca hát.Ôi chao, rốt cuộc đã tới lúc xuất ngoại, cô như người mới được sinh ra!Hải Tinh có thể được chữa trị, cô lại được tiếp xúc với những kiến thức và sự vật mới, ha ha, quá hạnh phúc!Tránh để sang bên đó cái gì cũng phải mua, cô nghĩ hết mọi thứ có thể mang đi, chỉ cần không vượt trọng lượng cho phép là OK rồi !Kiểm tra toàn bộ. . . . . .Rầm rầm!Rầm rầm!Có người gõ cửa?Hạ Hải Dụ chưa xác định được, liền ngừng động tác, vểnh tai lên nghe cho rõ.Rầm rầm!Rầm rầm!A, thật sự có người!"Hải Dụ, em có ở nhà không?" giọng nam ôn hòa vang lên bên ngoài cửa."Có! Tôi ở nhà! Tới rồi… tới rồi. . ." chạy một hơi tới trước cửa.Xuyên thấu mắt cửa, cô thấy gương mặt đẹp trai của Thần Dật.Trừng mắt nhìn, sao anh ấy lại tới?Có chút nghi ngờ, mở cửa ra, "Thần Dật."Anh mặc áo khoác dài, một thân thanh nhã, tóc rơi trên trán hơi ẩm, hình như đi rất gấp gáp, giơ lên một cái hộp thật to trong tay lên."Hải Dụ, thật may là em có ở nhà, anh gọi điện thoại nhưng em tắt máy, tưởng rằng em đã ra nước ngoài rồi. . . . Anh có quà tặng cho em."Thần Dật cười có chút xấu hổ, đưa cái hộp trong tay cho cô.Hạ Hải Dụ hơi do dự, "Anh khách khí như vậy làm gì, ngày mai em đi rồi, anh còn mua đồ cho em, thật lãng phí!""Là chút tâm ý của anh, là đôi giày, anh nghe mọi người nói tặng giày cho người đi xa, chính là ‘ đưa tà ’, đem vận số không tốt đưa đi, về sau liền vạn sự như ý ."Lòng Hạ Hải Dụ hỗn loạn, chỉ biết nói cám ơn.Mà trên mặt Thần Dật luôn bảo trì nụ cười nhàn nhạt."Hải Dụ, ngày mai mấy giờ em lên máy bay, để anh tới đưa em đi.""Á, không cần không cần, em có thể ngồi xe buýt đến sân bay, anh bận rộn như vậy, không nên làm phiền anh."Đọc báo cô biết được, sau khi Thần Dật tiếp nhận Đường Thịnh, bộn bề nhiều việc, công trạng không ít, còn có tin đồn anh sẽ cùng thiên kim tiểu thư của Phùng thị đính hôn, về sau sẽ như hổ thêm cánh, báo chí còn nói. . . . . .Tờ báo?Trời ạ!Hạ Hải Dụ chợt trợn tròn mắt, ánh mắt quét nhìn trang nhất của tờ báo đặt trên khay trà, tim đập rộn lên.Thần Dật cũng nhìn thấy, ảnh chụp anh và thiên kim của Phùng thị được in trên trang đầu."Hải Dụ, em nghe anh giải thích. . ."