Tác giả:

Chín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay…

Chương 87: Muốn gặp mặt

Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Thung lũng Silicon, nước Mĩ.Khi Đường Húc Nghiêu chính thức lấy thân phận tổng giám đốc xuất hiện ở "Khoa học công nghệ Húc Dương", tất cả nhân viên của công ty đều phấn chấn hơn, bầu không khí lập tức nóng lên ."Tổng giám đốc!""Tổng giám đốc!"Ánh mắt của các nhân viên nữ thẳng tắp dán lên người anh, nhất thời có cảm giác thiếu dưỡng khí, anh là người đẹp trai đến nguy hiểm, mê người không kháng cự được, người đàn ông tuấn dật làm phụ nữ khắp thiên hạ phải điên cuồng.Mắt phượng đào hoa thâm thúy giống như ánh sao yên lặng chiếu xuống, khóe mắt đuôi mày đều như cười, khiến chúng sinh điên đảo.Nghe nói người có bề ngoài như vậy đều là người đa tình.Thân cao ngất, bóng dáng thon dài, giơ tay nhấc chân biểu hiển rõ phong độ vua chúa.Các nhân viên nữ kinh động tán thưởng hít không khí thành tiếng hết đợt này đến đợt khác, mà các nhân viên nam cũng không khỏi bị khuất phục.Bỗng nhiên, Đường Húc Nghiêu dừng bước chân, cười như không cười, dùng giọng tiếng anh chuẩn, đáp lại, "Mọi người buổi sáng tốt lành."Tác phong lãnh đạo của anh, khí phách lại dịu dàng, chinh phục lòng người.Thiệu Hành đi sau anh, không nhịn được cười, bên khóe miệng nổi lên đường cong mờ nhạt, cùng đi vào thang máy riêng.Cửa thang máy đóng lại, Thiệu Hành rốt cuộc không nhịn được nhạo báng, "Nghiêu, cậu cũng không cần lại phạm tội, đây là nước Mĩ, cẩn thận nhé, phụ nữ đều như sói như hổ!"Đường Húc Nghiêu luôn luôn nhớ, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ có một cái tên —— Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ.Nhìn một chút đồng hồ, ừ, còn hai giờ nữa là cô xuống máy bay rồi."Thiệu Hành, điều chỉnh lịch trình mình đã sắp xếp một chút, tớ muốn đi nhận điện thoại.""Hả? Hôm nay là lần đầu tiên cậu trốn việc à! Wey wey Wey, ...A, không được, hai giờ sau có một cuộc phỏng vấn đấy!"Đường Húc Nghiêu mỉm cười, lấy ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn về phía Thiệu Hành, "Mình tin tưởng người trợ lý vạn năng này nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện!"Đường Húc Nghiêu, cậu không phải là một người tùy tiện a, nhưng tùy tiện rời khỏi không phải là người!Không lâu sau, Thiệu Hành ở bên trong bóp cổ tay, Đường Húc Nghiêu mở cửa ô tô Maybach màu trắng của anh chạy thẳng tới sân bay.Tưởng niệm lần nữa lan tràn, trước mắt anh thoáng qua khuôn mặt tươi cười của cô, 100 ngày, toàn bộ 100 ngày chưa từng thấy cô, nhưng anh vẫn không có một ngày không nhớ đến cô.Không có điện thoại, không có hình, không có bất kỳ liên lạc, nhưng cô, mỗi ngày đều xuất hiện ở trong đầu anh, hôm nay, cuối cùng gặp mặt rồi !

Thung lũng Silicon, nước Mĩ.

Khi Đường Húc Nghiêu chính thức lấy thân phận tổng giám đốc xuất hiện ở "Khoa học công nghệ Húc Dương", tất cả nhân viên của công ty đều phấn chấn hơn, bầu không khí lập tức nóng lên .

"Tổng giám đốc!"

"Tổng giám đốc!"

Ánh mắt của các nhân viên nữ thẳng tắp dán lên người anh, nhất thời có cảm giác thiếu dưỡng khí, anh là người đẹp trai đến nguy hiểm, mê người không kháng cự được, người đàn ông tuấn dật làm phụ nữ khắp thiên hạ phải điên cuồng.

Mắt phượng đào hoa thâm thúy giống như ánh sao yên lặng chiếu xuống, khóe mắt đuôi mày đều như cười, khiến chúng sinh điên đảo.

Nghe nói người có bề ngoài như vậy đều là người đa tình.

Thân cao ngất, bóng dáng thon dài, giơ tay nhấc chân biểu hiển rõ phong độ vua chúa.

Các nhân viên nữ kinh động tán thưởng hít không khí thành tiếng hết đợt này đến đợt khác, mà các nhân viên nam cũng không khỏi bị khuất phục.

Bỗng nhiên, Đường Húc Nghiêu dừng bước chân, cười như không cười, dùng giọng tiếng anh chuẩn, đáp lại, "Mọi người buổi sáng tốt lành."

Tác phong lãnh đạo của anh, khí phách lại dịu dàng, chinh phục lòng người.

Thiệu Hành đi sau anh, không nhịn được cười, bên khóe miệng nổi lên đường cong mờ nhạt, cùng đi vào thang máy riêng.

Cửa thang máy đóng lại, Thiệu Hành rốt cuộc không nhịn được nhạo báng, "Nghiêu, cậu cũng không cần lại phạm tội, đây là nước Mĩ, cẩn thận nhé, phụ nữ đều như sói như hổ!"

Đường Húc Nghiêu luôn luôn nhớ, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ có một cái tên —— Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ.

Nhìn một chút đồng hồ, ừ, còn hai giờ nữa là cô xuống máy bay rồi.

"Thiệu Hành, điều chỉnh lịch trình mình đã sắp xếp một chút, tớ muốn đi nhận điện thoại."

"Hả? Hôm nay là lần đầu tiên cậu trốn việc à! Wey wey Wey, ...A, không được, hai giờ sau có một cuộc phỏng vấn đấy!"

Đường Húc Nghiêu mỉm cười, lấy ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn về phía Thiệu Hành, "Mình tin tưởng người trợ lý vạn năng này nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện!"

Đường Húc Nghiêu, cậu không phải là một người tùy tiện a, nhưng tùy tiện rời khỏi không phải là người!

Không lâu sau, Thiệu Hành ở bên trong bóp cổ tay, Đường Húc Nghiêu mở cửa ô tô Maybach màu trắng của anh chạy thẳng tới sân bay.

Tưởng niệm lần nữa lan tràn, trước mắt anh thoáng qua khuôn mặt tươi cười của cô, 100 ngày, toàn bộ 100 ngày chưa từng thấy cô, nhưng anh vẫn không có một ngày không nhớ đến cô.

Không có điện thoại, không có hình, không có bất kỳ liên lạc, nhưng cô, mỗi ngày đều xuất hiện ở trong đầu anh, hôm nay, cuối cùng gặp mặt rồi !

Tổng Giám Đốc Cấp Trên OutTác giả: An Nhiễm NhiễmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ. Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong. Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ” “Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay… Thung lũng Silicon, nước Mĩ.Khi Đường Húc Nghiêu chính thức lấy thân phận tổng giám đốc xuất hiện ở "Khoa học công nghệ Húc Dương", tất cả nhân viên của công ty đều phấn chấn hơn, bầu không khí lập tức nóng lên ."Tổng giám đốc!""Tổng giám đốc!"Ánh mắt của các nhân viên nữ thẳng tắp dán lên người anh, nhất thời có cảm giác thiếu dưỡng khí, anh là người đẹp trai đến nguy hiểm, mê người không kháng cự được, người đàn ông tuấn dật làm phụ nữ khắp thiên hạ phải điên cuồng.Mắt phượng đào hoa thâm thúy giống như ánh sao yên lặng chiếu xuống, khóe mắt đuôi mày đều như cười, khiến chúng sinh điên đảo.Nghe nói người có bề ngoài như vậy đều là người đa tình.Thân cao ngất, bóng dáng thon dài, giơ tay nhấc chân biểu hiển rõ phong độ vua chúa.Các nhân viên nữ kinh động tán thưởng hít không khí thành tiếng hết đợt này đến đợt khác, mà các nhân viên nam cũng không khỏi bị khuất phục.Bỗng nhiên, Đường Húc Nghiêu dừng bước chân, cười như không cười, dùng giọng tiếng anh chuẩn, đáp lại, "Mọi người buổi sáng tốt lành."Tác phong lãnh đạo của anh, khí phách lại dịu dàng, chinh phục lòng người.Thiệu Hành đi sau anh, không nhịn được cười, bên khóe miệng nổi lên đường cong mờ nhạt, cùng đi vào thang máy riêng.Cửa thang máy đóng lại, Thiệu Hành rốt cuộc không nhịn được nhạo báng, "Nghiêu, cậu cũng không cần lại phạm tội, đây là nước Mĩ, cẩn thận nhé, phụ nữ đều như sói như hổ!"Đường Húc Nghiêu luôn luôn nhớ, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ có một cái tên —— Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ.Nhìn một chút đồng hồ, ừ, còn hai giờ nữa là cô xuống máy bay rồi."Thiệu Hành, điều chỉnh lịch trình mình đã sắp xếp một chút, tớ muốn đi nhận điện thoại.""Hả? Hôm nay là lần đầu tiên cậu trốn việc à! Wey wey Wey, ...A, không được, hai giờ sau có một cuộc phỏng vấn đấy!"Đường Húc Nghiêu mỉm cười, lấy ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn về phía Thiệu Hành, "Mình tin tưởng người trợ lý vạn năng này nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện!"Đường Húc Nghiêu, cậu không phải là một người tùy tiện a, nhưng tùy tiện rời khỏi không phải là người!Không lâu sau, Thiệu Hành ở bên trong bóp cổ tay, Đường Húc Nghiêu mở cửa ô tô Maybach màu trắng của anh chạy thẳng tới sân bay.Tưởng niệm lần nữa lan tràn, trước mắt anh thoáng qua khuôn mặt tươi cười của cô, 100 ngày, toàn bộ 100 ngày chưa từng thấy cô, nhưng anh vẫn không có một ngày không nhớ đến cô.Không có điện thoại, không có hình, không có bất kỳ liên lạc, nhưng cô, mỗi ngày đều xuất hiện ở trong đầu anh, hôm nay, cuối cùng gặp mặt rồi !

Chương 87: Muốn gặp mặt