Một quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao…
Chương 57: Đoán không ra
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Vì sao phải như vậy, hắn cho nàng là loại phụ nữ, sau khi phát tiết có thể tùy ý đuổi đi?Nàng cố nén khuất nhục cùng thân thể mệt mỏi, tính cách trời sinh kiêu ngạo cùng lạnh lùng khiến nàng không để lộ bất cứ cảm xúc nào, yên lặng đứng lên, nhặt quần áo trên đất, quần cùng nội y.Ánh đèn thủy tinh ánh lên những giọt mồ hôi trên lồng ngực cường tráng, thân ảnh cao lớn ỷ trên giường làm người ta có cám giác áp bách ma quỉ ngập tràn căn phòng.Nhìn thái độ quá mức bình tĩnh của nàng, cặp mắt thâm u lạnh như băng lóe lên. “Nhớ kĩ thân phận tình phụ của cô, về sau, bất cứ lúc nào tôi cần cô, cô chỉ có thể phối hợp vô điều kiện.”Nàng cắn môi, không nói gi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại, mang đến một tia đau đớn, đi như chạy trốn ra ngoài.Trở lại phòng, thẳng đến phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mặc dòng nước tùy ý cọ rửa thân thể, nàng liều mạng kì cọ những nơi bị hắn đụng vào, da thịt mềm mại nhanh chóng hồng lên, nàng vẫn kì mạnh như trước, tựa hồ muốn đem tất cả khuất nhục xóa nhòa.Nàng nhìn thấy trong mắt hắn có thật sâu chán ghét cùng… cừu hận, nàng không hiểu, trước kia nàng cùng hắn căn bản chưa từng thấy nhau, hoàn toàn không có lí do gì làm hắn đối xử lãnh khốc với nàng như vậy.Giả sử hắn phi thường chán ghét nàng, không nghĩ nhìn đến nàng, thì có thể cách nàng càng xa càng tốt, vì sao chỉ một mực bắt nàng l*m t*nh phụ của hắn, như vậy không phải là tự mâu thuẫn sao?Nàng đoán không ra, hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của hắn.Hôm nay cùng lắm chỉ là ngày đầu tiên trong một năm hợp đồng, nàng liền cảm giác được dày vò thế nào, thật không biết ba trăm sáu mươi tư ngày đằng đẵng còn lại, nàng phải vượt qua như thế nào?Dù đã tắm nước ấm, sốt cao vẫn như cũ không thuyên giảm, nàng vỗ vỗ đầu đi ra phòng ngủ, lấy từ hành lí một vỉ thuốc cảm, nuốt xuống hai viên thuốc.Nằm xuống chiếc giường mềm mại, đắp chăn, nàng muốn ngủ một giấc, nhưng nhớ ra sáng mai còn có giờ học, nàng lại đứng lên lần nữa, đặt đồng hồ báo thức.Mặc kệ một năm này nàng phải chịu tra tấn thế nào, nàng phải kiên cường chịu đựng, dù sao cuộc sống còn phải tiếp tục, mấy tháng nữa nàng sẽ tốt nghiệp, nàng hy vọng mình có thể lấy thành tích tốt tốt nghiệp đại học, như vậy mới có thể tìm được việc mình thích, độc lập về kinh tế.Sáng sớm, nàng theo tiếng chuông báo thức ngồi dậy, sờ sờ cái trán, nhiệt độ có phần giảm bớt, xốc chăn lên xuống giường, rửa mặt chải đầu một phen, lại nuốt hai viên thuốc cảm mạo, sau đó cầm lấy ba lô đi ra phòng ngủ.Lúc bước qua cái phòng kia, nàng cúi đầu bước đi nhanh hơn, bám lấy tay vịn cầu thang bước xuống lầu, hai bữa nay chưa ăn gì, thoáng chốc nàng ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng khó chịu mà khi kêu lên.Nàng đứng ở chỗ đổi giày, nhớ tới món Ý ngày hôm qua, bên môi không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nàng sẽ không ôm áo tưởng phi thực tế, về sau, ba bữa của mình vẫn là tùy tiện giải quyết ở bên ngoài đi.
Vì sao phải như vậy, hắn cho nàng là loại phụ nữ, sau khi phát tiết có thể
tùy ý đuổi đi?
Nàng cố nén khuất nhục cùng thân thể mệt mỏi, tính cách trời sinh kiêu ngạo
cùng lạnh lùng khiến nàng không để lộ bất cứ cảm xúc nào, yên lặng đứng lên,
nhặt quần áo trên đất, quần cùng nội y.
Ánh đèn thủy tinh ánh lên những giọt mồ hôi trên lồng ngực cường tráng, thân
ảnh cao lớn ỷ trên giường làm người ta có cám giác áp bách ma quỉ ngập tràn căn
phòng.
Nhìn thái độ quá mức bình tĩnh của nàng, cặp mắt thâm u lạnh như băng lóe
lên. “Nhớ kĩ thân phận tình phụ của cô, về sau, bất cứ lúc nào tôi cần cô, cô
chỉ có thể phối hợp vô điều kiện.”
Nàng cắn môi, không nói gi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại, mang
đến một tia đau đớn, đi như chạy trốn ra ngoài.
Trở lại phòng, thẳng đến phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mặc dòng nước tùy
ý cọ rửa thân thể, nàng liều mạng kì cọ những nơi bị hắn đụng vào, da thịt mềm
mại nhanh chóng hồng lên, nàng vẫn kì mạnh như trước, tựa hồ muốn đem tất cả
khuất nhục xóa nhòa.
Nàng nhìn thấy trong mắt hắn có thật sâu chán ghét cùng… cừu hận, nàng không
hiểu, trước kia nàng cùng hắn căn bản chưa từng thấy nhau, hoàn toàn không có lí
do gì làm hắn đối xử lãnh khốc với nàng như vậy.
Giả sử hắn phi thường chán ghét nàng, không nghĩ nhìn đến nàng, thì có thể
cách nàng càng xa càng tốt, vì sao chỉ một mực bắt nàng l*m t*nh phụ của hắn,
như vậy không phải là tự mâu thuẫn sao?
Nàng đoán không ra, hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của hắn.
Hôm nay cùng lắm chỉ là ngày đầu tiên trong một năm hợp đồng, nàng liền cảm
giác được dày vò thế nào, thật không biết ba trăm sáu mươi tư ngày đằng đẵng còn
lại, nàng phải vượt qua như thế nào?
Dù đã tắm nước ấm, sốt cao vẫn như cũ không thuyên giảm, nàng vỗ vỗ đầu đi ra
phòng ngủ, lấy từ hành lí một vỉ thuốc cảm, nuốt xuống hai viên thuốc.
Nằm xuống chiếc giường mềm mại, đắp chăn, nàng muốn ngủ một giấc, nhưng nhớ
ra sáng mai còn có giờ học, nàng lại đứng lên lần nữa, đặt đồng hồ báo thức.
Mặc kệ một năm này nàng phải chịu tra tấn thế nào, nàng phải kiên cường chịu
đựng, dù sao cuộc sống còn phải tiếp tục, mấy tháng nữa nàng sẽ tốt nghiệp, nàng
hy vọng mình có thể lấy thành tích tốt tốt nghiệp đại học, như vậy mới có thể
tìm được việc mình thích, độc lập về kinh tế.
Sáng sớm, nàng theo tiếng chuông báo thức ngồi dậy, sờ sờ cái trán, nhiệt độ
có phần giảm bớt, xốc chăn lên xuống giường, rửa mặt chải đầu một phen, lại nuốt
hai viên thuốc cảm mạo, sau đó cầm lấy ba lô đi ra phòng ngủ.
Lúc bước qua cái phòng kia, nàng cúi đầu bước đi nhanh hơn, bám lấy tay vịn
cầu thang bước xuống lầu, hai bữa nay chưa ăn gì, thoáng chốc nàng ngửi thấy mùi
thức ăn, cái bụng khó chịu mà khi kêu lên.
Nàng đứng ở chỗ đổi giày, nhớ tới món Ý ngày hôm qua, bên môi không khỏi lộ
ra nụ cười nhợt nhạt. Nàng sẽ không ôm áo tưởng phi thực tế, về sau, ba bữa của
mình vẫn là tùy tiện giải quyết ở bên ngoài đi.
Bỏ Rơi Ma Vương Tổng TàiTác giả: Cổ Phán Quỳnh YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMột quán cà phê với bầu không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hòa thổi nhè nhẹ xua tan cái nóng bức của ngày hè. Một cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, đôi mắt đầy vẻ kiên nghị, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng. Người bồi bàn nho nhã mang lên tách cà phê thứ tư, rồi lẳng lặng lui xuống. Nàng là khách quen ở đây, mỗi lần từ nơi đó trở về, việc đầu tiên phải làm, chính là đến nơi đây lẳng lặng ngồi một lúc để ngẫm lại những hồi ức tốt đẹp được cất giấu chỗ sâu nhất của kí ức. Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp sải bước vào quán cà phê xa hoa. Tiếng giày cao gót vang lên thánh thót theo nhịp bước, cô gái kia tự nhiên phóng khoáng mà ngồi vào vị trí đối diện. Người con giá này thoạt nhìn ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc uốn lượn càng thêm quyến rũ, hơi thở ôn nhu, toàn thân toát ra khí chất tao nhã mà cao quý. “Mân Mân, sao… Vì sao phải như vậy, hắn cho nàng là loại phụ nữ, sau khi phát tiết có thể tùy ý đuổi đi?Nàng cố nén khuất nhục cùng thân thể mệt mỏi, tính cách trời sinh kiêu ngạo cùng lạnh lùng khiến nàng không để lộ bất cứ cảm xúc nào, yên lặng đứng lên, nhặt quần áo trên đất, quần cùng nội y.Ánh đèn thủy tinh ánh lên những giọt mồ hôi trên lồng ngực cường tráng, thân ảnh cao lớn ỷ trên giường làm người ta có cám giác áp bách ma quỉ ngập tràn căn phòng.Nhìn thái độ quá mức bình tĩnh của nàng, cặp mắt thâm u lạnh như băng lóe lên. “Nhớ kĩ thân phận tình phụ của cô, về sau, bất cứ lúc nào tôi cần cô, cô chỉ có thể phối hợp vô điều kiện.”Nàng cắn môi, không nói gi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại, mang đến một tia đau đớn, đi như chạy trốn ra ngoài.Trở lại phòng, thẳng đến phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mặc dòng nước tùy ý cọ rửa thân thể, nàng liều mạng kì cọ những nơi bị hắn đụng vào, da thịt mềm mại nhanh chóng hồng lên, nàng vẫn kì mạnh như trước, tựa hồ muốn đem tất cả khuất nhục xóa nhòa.Nàng nhìn thấy trong mắt hắn có thật sâu chán ghét cùng… cừu hận, nàng không hiểu, trước kia nàng cùng hắn căn bản chưa từng thấy nhau, hoàn toàn không có lí do gì làm hắn đối xử lãnh khốc với nàng như vậy.Giả sử hắn phi thường chán ghét nàng, không nghĩ nhìn đến nàng, thì có thể cách nàng càng xa càng tốt, vì sao chỉ một mực bắt nàng l*m t*nh phụ của hắn, như vậy không phải là tự mâu thuẫn sao?Nàng đoán không ra, hoàn toàn đoán không ra suy nghĩ của hắn.Hôm nay cùng lắm chỉ là ngày đầu tiên trong một năm hợp đồng, nàng liền cảm giác được dày vò thế nào, thật không biết ba trăm sáu mươi tư ngày đằng đẵng còn lại, nàng phải vượt qua như thế nào?Dù đã tắm nước ấm, sốt cao vẫn như cũ không thuyên giảm, nàng vỗ vỗ đầu đi ra phòng ngủ, lấy từ hành lí một vỉ thuốc cảm, nuốt xuống hai viên thuốc.Nằm xuống chiếc giường mềm mại, đắp chăn, nàng muốn ngủ một giấc, nhưng nhớ ra sáng mai còn có giờ học, nàng lại đứng lên lần nữa, đặt đồng hồ báo thức.Mặc kệ một năm này nàng phải chịu tra tấn thế nào, nàng phải kiên cường chịu đựng, dù sao cuộc sống còn phải tiếp tục, mấy tháng nữa nàng sẽ tốt nghiệp, nàng hy vọng mình có thể lấy thành tích tốt tốt nghiệp đại học, như vậy mới có thể tìm được việc mình thích, độc lập về kinh tế.Sáng sớm, nàng theo tiếng chuông báo thức ngồi dậy, sờ sờ cái trán, nhiệt độ có phần giảm bớt, xốc chăn lên xuống giường, rửa mặt chải đầu một phen, lại nuốt hai viên thuốc cảm mạo, sau đó cầm lấy ba lô đi ra phòng ngủ.Lúc bước qua cái phòng kia, nàng cúi đầu bước đi nhanh hơn, bám lấy tay vịn cầu thang bước xuống lầu, hai bữa nay chưa ăn gì, thoáng chốc nàng ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng khó chịu mà khi kêu lên.Nàng đứng ở chỗ đổi giày, nhớ tới món Ý ngày hôm qua, bên môi không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Nàng sẽ không ôm áo tưởng phi thực tế, về sau, ba bữa của mình vẫn là tùy tiện giải quyết ở bên ngoài đi.