Tác giả:

Lại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ…

Chương 5

Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Tôi hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy bấm số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng.“Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi vang lên giọng nói nghèn nghẹn:“Tôn Lượng? Là em thật sao, Tôn Lượng! Anh… anh vẫn ổn! Lâu quá không gặp… xin lỗi em…”Lý Cường cuối cùng cũng hoảng thật rồi. Anh ta có nghĩ đến chuyện ly hôn khi mọi chuyện bại lộ, nhưng không ngờ lại đến quá nhanh tiền trong tài khoản chung còn chưa kịp rút.Sắc mặt Vương Thiến cũng thay đổi, cô ta đẩy mạnh Lý Cường một cái: “Ly luôn đi! Cô ta biết hết rồi, còn chần chờ gì nữa? Hay là muốn ra khỏi nhà tay trắng rồi bắt tôi nuôi anh à?”Bị đẩy một cái, Lý Cường như bừng tỉnh.Tình hình đến nước này, anh ta không ly cũng không được. Tuy chưa moi được nhiều tiền, nhưng nghĩ đến việc sắp được sống với Vương Thiến mỗi ngày cũng thấy đáng!Cao Văn Cảnh là mối tình đầu của tôi.Chúng tôi yêu nhau suốt bốn năm, cứ ngỡ sẽ cùng nhau đi từ ghế nhà trường đến lễ đường.Ai ngờ đến mùa tốt nghiệp, anh ấy đột ngột chia tay, biến mất như chưa từng tồn tại.Không lời báo trước, không lời từ biệt.Tôi gọi không nghe, nhắn không trả lời, anh như bốc hơi khỏi thế giới.Tôi đau khổ suốt một tuần, vừa tìm kiếm vừa chờ đợi, nhưng mọi tin nhắn đều chìm vào hư vô.Từ không tin nổi đến buộc phải chấp nhận, tôi mất thêm hai tuần nữa mới nguôi ngoai.Tình yêu không thể ăn thay cơm, mùa tốt nghiệp tới rồi, tôi phải nghĩ cho tương lai mình.Tôi lao đi tìm việc, vừa phỏng vấn, vừa viết luận văn tốt nghiệp. Quá bận rộn, tôi dần quên mất chuyện cũ.Cuối cùng cũng có kết quả. Tôi nhận được công việc mong muốn, luận văn cũng suôn sẻ qua vòng.Khi mọi thứ ổn định trở lại, cảm giác trống rỗng trong lòng lại ùa về.Tôi đành dốc toàn bộ sức lực vào công việc, sống như thế tròn một năm.Cũng chính trong năm đó, tôi gặp Lý Cường.Tôi làm một ca tiểu phẫu, còn anh ta là bác sĩ gây mê.Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã xin số điện thoại, theo đuổi ráo riết.Tôi có chút thiện cảm nên gật đầu đồng ý.Một năm sau, chúng tôi làm đám cưới.Ban đầu anh ta rất tốt, nhưng lâu dần bản chất bộc lộ.Tan làm là vùi lên giường, mọi việc trong nhà đổ hết lên đầu tôi.Chúng tôi cãi nhau rất nhiều, nhưng người chịu thua luôn là tôi.Cãi vã lớn nhất, tôi từng đòi ly hôn, nhưng đúng lúc đó lại phát hiện có thai nên thôi.Sau khi sinh, anh ta bị công ty cho nghỉ việc, ở nhà trông con.Không có nguồn thu nhập, tôi chưa hết tháng đã phải quay lại làm việc.Ngày nào cũng dậy sớm tăng ca, cực khổ kiếm tiền để lo chi tiêu.Con còn bé không thể rời mẹ, Lý Cường không đi làm nữa, tất cả đều đặt lên vai tôi.Tôi đi làm về càng lúc càng muộn, nhưng chưa từng than phiền.Chỉ cần về tới nhà, nhìn thấy chồng con là mọi mệt mỏi đều tan biến.Nhiều năm kết hôn, cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi lãng quên Cao Văn Cảnh.Toàn tâm toàn ý vun vén gia đình, chưa từng quay đầu.Nhưng đến khi ký ức ấy ùa về… tôi mới biết hóa ra suốt thời gian qua, Cao Văn Cảnh vẫn luôn ở đó.

Tôi hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy bấm số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng.

“Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”

Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi vang lên giọng nói nghèn nghẹn:

“Tôn Lượng? Là em thật sao, Tôn Lượng! Anh… anh vẫn ổn! Lâu quá không gặp… xin lỗi em…”Lý Cường cuối cùng cũng hoảng thật rồi. Anh ta có nghĩ đến chuyện ly hôn khi mọi chuyện bại lộ, nhưng không ngờ lại đến quá nhanh tiền trong tài khoản chung còn chưa kịp rút.

Sắc mặt Vương Thiến cũng thay đổi, cô ta đẩy mạnh Lý Cường một cái: “Ly luôn đi! Cô ta biết hết rồi, còn chần chờ gì nữa? Hay là muốn ra khỏi nhà tay trắng rồi bắt tôi nuôi anh à?”

Bị đẩy một cái, Lý Cường như bừng tỉnh.

Tình hình đến nước này, anh ta không ly cũng không được. Tuy chưa moi được nhiều tiền, nhưng nghĩ đến việc sắp được sống với Vương Thiến mỗi ngày cũng thấy đáng!

Cao Văn Cảnh là mối tình đầu của tôi.

Chúng tôi yêu nhau suốt bốn năm, cứ ngỡ sẽ cùng nhau đi từ ghế nhà trường đến lễ đường.

Ai ngờ đến mùa tốt nghiệp, anh ấy đột ngột chia tay, biến mất như chưa từng tồn tại.

Không lời báo trước, không lời từ biệt.

Tôi gọi không nghe, nhắn không trả lời, anh như bốc hơi khỏi thế giới.

Tôi đau khổ suốt một tuần, vừa tìm kiếm vừa chờ đợi, nhưng mọi tin nhắn đều chìm vào hư vô.

Từ không tin nổi đến buộc phải chấp nhận, tôi mất thêm hai tuần nữa mới nguôi ngoai.

Tình yêu không thể ăn thay cơm, mùa tốt nghiệp tới rồi, tôi phải nghĩ cho tương lai mình.

Tôi lao đi tìm việc, vừa phỏng vấn, vừa viết luận văn tốt nghiệp. Quá bận rộn, tôi dần quên mất chuyện cũ.

Cuối cùng cũng có kết quả. Tôi nhận được công việc mong muốn, luận văn cũng suôn sẻ qua vòng.

Khi mọi thứ ổn định trở lại, cảm giác trống rỗng trong lòng lại ùa về.

Tôi đành dốc toàn bộ sức lực vào công việc, sống như thế tròn một năm.

Cũng chính trong năm đó, tôi gặp Lý Cường.

Tôi làm một ca tiểu phẫu, còn anh ta là bác sĩ gây mê.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã xin số điện thoại, theo đuổi ráo riết.

Tôi có chút thiện cảm nên gật đầu đồng ý.

Một năm sau, chúng tôi làm đám cưới.

Ban đầu anh ta rất tốt, nhưng lâu dần bản chất bộc lộ.

Tan làm là vùi lên giường, mọi việc trong nhà đổ hết lên đầu tôi.

Chúng tôi cãi nhau rất nhiều, nhưng người chịu thua luôn là tôi.

Cãi vã lớn nhất, tôi từng đòi ly hôn, nhưng đúng lúc đó lại phát hiện có thai nên thôi.

Sau khi sinh, anh ta bị công ty cho nghỉ việc, ở nhà trông con.

Không có nguồn thu nhập, tôi chưa hết tháng đã phải quay lại làm việc.

Ngày nào cũng dậy sớm tăng ca, cực khổ kiếm tiền để lo chi tiêu.

Con còn bé không thể rời mẹ, Lý Cường không đi làm nữa, tất cả đều đặt lên vai tôi.

Tôi đi làm về càng lúc càng muộn, nhưng chưa từng than phiền.

Chỉ cần về tới nhà, nhìn thấy chồng con là mọi mệt mỏi đều tan biến.

Nhiều năm kết hôn, cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi lãng quên Cao Văn Cảnh.

Toàn tâm toàn ý vun vén gia đình, chưa từng quay đầu.

Nhưng đến khi ký ức ấy ùa về… tôi mới biết hóa ra suốt thời gian qua, Cao Văn Cảnh vẫn luôn ở đó.

Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Tôi hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy bấm số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng.“Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi vang lên giọng nói nghèn nghẹn:“Tôn Lượng? Là em thật sao, Tôn Lượng! Anh… anh vẫn ổn! Lâu quá không gặp… xin lỗi em…”Lý Cường cuối cùng cũng hoảng thật rồi. Anh ta có nghĩ đến chuyện ly hôn khi mọi chuyện bại lộ, nhưng không ngờ lại đến quá nhanh tiền trong tài khoản chung còn chưa kịp rút.Sắc mặt Vương Thiến cũng thay đổi, cô ta đẩy mạnh Lý Cường một cái: “Ly luôn đi! Cô ta biết hết rồi, còn chần chờ gì nữa? Hay là muốn ra khỏi nhà tay trắng rồi bắt tôi nuôi anh à?”Bị đẩy một cái, Lý Cường như bừng tỉnh.Tình hình đến nước này, anh ta không ly cũng không được. Tuy chưa moi được nhiều tiền, nhưng nghĩ đến việc sắp được sống với Vương Thiến mỗi ngày cũng thấy đáng!Cao Văn Cảnh là mối tình đầu của tôi.Chúng tôi yêu nhau suốt bốn năm, cứ ngỡ sẽ cùng nhau đi từ ghế nhà trường đến lễ đường.Ai ngờ đến mùa tốt nghiệp, anh ấy đột ngột chia tay, biến mất như chưa từng tồn tại.Không lời báo trước, không lời từ biệt.Tôi gọi không nghe, nhắn không trả lời, anh như bốc hơi khỏi thế giới.Tôi đau khổ suốt một tuần, vừa tìm kiếm vừa chờ đợi, nhưng mọi tin nhắn đều chìm vào hư vô.Từ không tin nổi đến buộc phải chấp nhận, tôi mất thêm hai tuần nữa mới nguôi ngoai.Tình yêu không thể ăn thay cơm, mùa tốt nghiệp tới rồi, tôi phải nghĩ cho tương lai mình.Tôi lao đi tìm việc, vừa phỏng vấn, vừa viết luận văn tốt nghiệp. Quá bận rộn, tôi dần quên mất chuyện cũ.Cuối cùng cũng có kết quả. Tôi nhận được công việc mong muốn, luận văn cũng suôn sẻ qua vòng.Khi mọi thứ ổn định trở lại, cảm giác trống rỗng trong lòng lại ùa về.Tôi đành dốc toàn bộ sức lực vào công việc, sống như thế tròn một năm.Cũng chính trong năm đó, tôi gặp Lý Cường.Tôi làm một ca tiểu phẫu, còn anh ta là bác sĩ gây mê.Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã xin số điện thoại, theo đuổi ráo riết.Tôi có chút thiện cảm nên gật đầu đồng ý.Một năm sau, chúng tôi làm đám cưới.Ban đầu anh ta rất tốt, nhưng lâu dần bản chất bộc lộ.Tan làm là vùi lên giường, mọi việc trong nhà đổ hết lên đầu tôi.Chúng tôi cãi nhau rất nhiều, nhưng người chịu thua luôn là tôi.Cãi vã lớn nhất, tôi từng đòi ly hôn, nhưng đúng lúc đó lại phát hiện có thai nên thôi.Sau khi sinh, anh ta bị công ty cho nghỉ việc, ở nhà trông con.Không có nguồn thu nhập, tôi chưa hết tháng đã phải quay lại làm việc.Ngày nào cũng dậy sớm tăng ca, cực khổ kiếm tiền để lo chi tiêu.Con còn bé không thể rời mẹ, Lý Cường không đi làm nữa, tất cả đều đặt lên vai tôi.Tôi đi làm về càng lúc càng muộn, nhưng chưa từng than phiền.Chỉ cần về tới nhà, nhìn thấy chồng con là mọi mệt mỏi đều tan biến.Nhiều năm kết hôn, cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến tôi lãng quên Cao Văn Cảnh.Toàn tâm toàn ý vun vén gia đình, chưa từng quay đầu.Nhưng đến khi ký ức ấy ùa về… tôi mới biết hóa ra suốt thời gian qua, Cao Văn Cảnh vẫn luôn ở đó.

Chương 5