Tác giả:

Lại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ…

Chương 7

Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Anh nói một mạch đến mức thở gấp, ánh mắt thì không ngừng dõi theo tôi.Anh đang đợi câu trả lời.Tôi nhìn anh thật kỹ – khuôn mặt quen thuộc ấy sau sáu năm đã có nhiều đổi thay, nhưng ánh mắt vẫn sáng, vẫn lấp lánh như ngày nào.Trong đôi mắt ấy, tôi thấy tình yêu chưa từng phai nhạt.Tôi thở dài, bất chợt muốn làm điều gì đó theo ý mình.Tôi nắm lấy cổ áo anh, kéo lại gần, hơi thở nóng hổi va vào nhau.Tôi hôn nhẹ lên môi anh rồi nhanh chóng lùi về.“Đó là câu trả lời của em.”Anh ngẩn người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.Anh như không tin nổi, sờ lên môi rồi cười ngơ ngác như thằng ngốc.Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên tay anh:“Đi thôi, giúp em dọn đồ rồi mới được ngẩn ngơ tiếp.”Tôi gõ cửa ngôi nhà từng gọi là tổ ấm.Chẳng bao lâu, Vương Thiến ra mở.Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã nhếch mép đầy giễu cợt:“Sao? Tỉnh ngủ rồi thấy hối hận hả? Tôi nói cho cô biết…”“Té qua một bên, tôi đến dọn đồ của mình.”Tôi cắt ngang.Cao Văn Cảnh phía sau đẩy nhẹ cánh cửa, cùng tôi bước vào nhà.Vào đến phòng ngủ, tôi bảo anh ấy thu dọn quần áo trong tủ, còn mình thì gom đồ đạc ở bàn trang điểm.Tiếng va chạm lạch cạch đã đánh thức Lý Cường.Anh ta chửi thầm một tiếng, mở mắt ra thì thấy một người đàn ông lạ hoắc đang lục tủ quần áo nhà mình.“Thứ gì vậy trời? Mày là ai mà dám vô nhà tao?”Lý Cường tức giận gào lên.Tôi chắn trước mặt Cao Văn Cảnh:“Bạn tôi, tôi nhờ đến phụ dọn đồ.”Ánh mắt Lý Cường đảo qua đảo lại giữa hai người chúng tôi, lát sau phát ra tiếng cười khinh khỉnh:“Muốn dùng trai đẹp k*ch th*ch tôi rồi mong tôi quay lại hả? Cũ rích quá rồi, Tôn Lượng. Đàng hoàng một chút đi, chia tay êm đẹp được rồi.”Tôi chỉ cười lạnh, không hiểu anh ta lấy đâu ra cái ảo tưởng tôi còn lưu luyến. Chắc là do Vương Thiến tâng bốc suốt ngày nên sinh ảo giác.Tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục thu dọn hành lý.Nhưng anh ta càng lúc càng nói quá đà:“Bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Ha ha ha, tôi biết ngay là cô không bỏ tôi được đâu!”Căn phòng im phăng phắc, chẳng ai đáp lại một lời.“Ủa chứ ông này là ai vậy? Kết hôn bao năm chưa thấy cô nói có bạn trai cũ nha.”“Nhìn thì thư sinh, có khi nào là… dân dịch vụ?”“Là chồng cũ, tôi khuyên cô một câu, đừng dính mấy thằng đẹp mã ngoài như này, chuyên đi lừa tiền mấy bà ngu đấy!”Vẫn không ai buồn trả lời, trông Lý Cường lúc này chẳng khác gì tên hề. Càng nói càng tức tối.Cũng đúng thôi. Chính anh ta – đen đúa, lùn, bụng phệ – nay lại phải đối mặt với một người đàn ông vừa cao to, vừa sáng sủa, vừa hơn mình về mọi mặt.So ra chẳng khác gì để một con chuột cống ngồi cạnh báo đen, không tức sao được.

Anh nói một mạch đến mức thở gấp, ánh mắt thì không ngừng dõi theo tôi.

Anh đang đợi câu trả lời.

Tôi nhìn anh thật kỹ – khuôn mặt quen thuộc ấy sau sáu năm đã có nhiều đổi thay, nhưng ánh mắt vẫn sáng, vẫn lấp lánh như ngày nào.

Trong đôi mắt ấy, tôi thấy tình yêu chưa từng phai nhạt.

Tôi thở dài, bất chợt muốn làm điều gì đó theo ý mình.

Tôi nắm lấy cổ áo anh, kéo lại gần, hơi thở nóng hổi va vào nhau.

Tôi hôn nhẹ lên môi anh rồi nhanh chóng lùi về.

“Đó là câu trả lời của em.”

Anh ngẩn người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Anh như không tin nổi, sờ lên môi rồi cười ngơ ngác như thằng ngốc.

Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên tay anh:

“Đi thôi, giúp em dọn đồ rồi mới được ngẩn ngơ tiếp.”

Tôi gõ cửa ngôi nhà từng gọi là tổ ấm.

Chẳng bao lâu, Vương Thiến ra mở.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã nhếch mép đầy giễu cợt:

“Sao? Tỉnh ngủ rồi thấy hối hận hả? Tôi nói cho cô biết…”

“Té qua một bên, tôi đến dọn đồ của mình.”

Tôi cắt ngang.

Cao Văn Cảnh phía sau đẩy nhẹ cánh cửa, cùng tôi bước vào nhà.

Vào đến phòng ngủ, tôi bảo anh ấy thu dọn quần áo trong tủ, còn mình thì gom đồ đạc ở bàn trang điểm.

Tiếng va chạm lạch cạch đã đánh thức Lý Cường.

Anh ta chửi thầm một tiếng, mở mắt ra thì thấy một người đàn ông lạ hoắc đang lục tủ quần áo nhà mình.

“Thứ gì vậy trời? Mày là ai mà dám vô nhà tao?”

Lý Cường tức giận gào lên.

Tôi chắn trước mặt Cao Văn Cảnh:

“Bạn tôi, tôi nhờ đến phụ dọn đồ.”

Ánh mắt Lý Cường đảo qua đảo lại giữa hai người chúng tôi, lát sau phát ra tiếng cười khinh khỉnh:

“Muốn dùng trai đẹp k*ch th*ch tôi rồi mong tôi quay lại hả? Cũ rích quá rồi, Tôn Lượng. Đàng hoàng một chút đi, chia tay êm đẹp được rồi.”

Tôi chỉ cười lạnh, không hiểu anh ta lấy đâu ra cái ảo tưởng tôi còn lưu luyến. Chắc là do Vương Thiến tâng bốc suốt ngày nên sinh ảo giác.

Tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục thu dọn hành lý.

Nhưng anh ta càng lúc càng nói quá đà:

“Bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Ha ha ha, tôi biết ngay là cô không bỏ tôi được đâu!”

Căn phòng im phăng phắc, chẳng ai đáp lại một lời.

“Ủa chứ ông này là ai vậy? Kết hôn bao năm chưa thấy cô nói có bạn trai cũ nha.”

“Nhìn thì thư sinh, có khi nào là… dân dịch vụ?”

“Là chồng cũ, tôi khuyên cô một câu, đừng dính mấy thằng đẹp mã ngoài như này, chuyên đi lừa tiền mấy bà ngu đấy!”

Vẫn không ai buồn trả lời, trông Lý Cường lúc này chẳng khác gì tên hề. Càng nói càng tức tối.

Cũng đúng thôi. Chính anh ta – đen đúa, lùn, bụng phệ – nay lại phải đối mặt với một người đàn ông vừa cao to, vừa sáng sủa, vừa hơn mình về mọi mặt.

So ra chẳng khác gì để một con chuột cống ngồi cạnh báo đen, không tức sao được.

Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Anh nói một mạch đến mức thở gấp, ánh mắt thì không ngừng dõi theo tôi.Anh đang đợi câu trả lời.Tôi nhìn anh thật kỹ – khuôn mặt quen thuộc ấy sau sáu năm đã có nhiều đổi thay, nhưng ánh mắt vẫn sáng, vẫn lấp lánh như ngày nào.Trong đôi mắt ấy, tôi thấy tình yêu chưa từng phai nhạt.Tôi thở dài, bất chợt muốn làm điều gì đó theo ý mình.Tôi nắm lấy cổ áo anh, kéo lại gần, hơi thở nóng hổi va vào nhau.Tôi hôn nhẹ lên môi anh rồi nhanh chóng lùi về.“Đó là câu trả lời của em.”Anh ngẩn người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.Anh như không tin nổi, sờ lên môi rồi cười ngơ ngác như thằng ngốc.Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên tay anh:“Đi thôi, giúp em dọn đồ rồi mới được ngẩn ngơ tiếp.”Tôi gõ cửa ngôi nhà từng gọi là tổ ấm.Chẳng bao lâu, Vương Thiến ra mở.Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã nhếch mép đầy giễu cợt:“Sao? Tỉnh ngủ rồi thấy hối hận hả? Tôi nói cho cô biết…”“Té qua một bên, tôi đến dọn đồ của mình.”Tôi cắt ngang.Cao Văn Cảnh phía sau đẩy nhẹ cánh cửa, cùng tôi bước vào nhà.Vào đến phòng ngủ, tôi bảo anh ấy thu dọn quần áo trong tủ, còn mình thì gom đồ đạc ở bàn trang điểm.Tiếng va chạm lạch cạch đã đánh thức Lý Cường.Anh ta chửi thầm một tiếng, mở mắt ra thì thấy một người đàn ông lạ hoắc đang lục tủ quần áo nhà mình.“Thứ gì vậy trời? Mày là ai mà dám vô nhà tao?”Lý Cường tức giận gào lên.Tôi chắn trước mặt Cao Văn Cảnh:“Bạn tôi, tôi nhờ đến phụ dọn đồ.”Ánh mắt Lý Cường đảo qua đảo lại giữa hai người chúng tôi, lát sau phát ra tiếng cười khinh khỉnh:“Muốn dùng trai đẹp k*ch th*ch tôi rồi mong tôi quay lại hả? Cũ rích quá rồi, Tôn Lượng. Đàng hoàng một chút đi, chia tay êm đẹp được rồi.”Tôi chỉ cười lạnh, không hiểu anh ta lấy đâu ra cái ảo tưởng tôi còn lưu luyến. Chắc là do Vương Thiến tâng bốc suốt ngày nên sinh ảo giác.Tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục thu dọn hành lý.Nhưng anh ta càng lúc càng nói quá đà:“Bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Ha ha ha, tôi biết ngay là cô không bỏ tôi được đâu!”Căn phòng im phăng phắc, chẳng ai đáp lại một lời.“Ủa chứ ông này là ai vậy? Kết hôn bao năm chưa thấy cô nói có bạn trai cũ nha.”“Nhìn thì thư sinh, có khi nào là… dân dịch vụ?”“Là chồng cũ, tôi khuyên cô một câu, đừng dính mấy thằng đẹp mã ngoài như này, chuyên đi lừa tiền mấy bà ngu đấy!”Vẫn không ai buồn trả lời, trông Lý Cường lúc này chẳng khác gì tên hề. Càng nói càng tức tối.Cũng đúng thôi. Chính anh ta – đen đúa, lùn, bụng phệ – nay lại phải đối mặt với một người đàn ông vừa cao to, vừa sáng sủa, vừa hơn mình về mọi mặt.So ra chẳng khác gì để một con chuột cống ngồi cạnh báo đen, không tức sao được.

Chương 7