Tôi có thể kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, ai nấy đều nói tôi đúng là “gặp may lớn”, mới có thể làm bà Cố. Nhưng họ không biết, cuộc hôn nhân này vốn dĩ chưa từng là điều chúng tôi mong muốn. Hồi đó, ông nội tôi bị bệnh nặng phải nhập viện. Trùng hợp, ông nội của Cố Cẩn Xuyên cũng nằm viện ở đó, một lần tình cờ, ông nội Cố nhận ra ông nội tôi là chiến hữu cũ. Còn là người từng cứu mạng nhau. Hai ông ôn chuyện xưa, trò chuyện về cuộc sống hiện tại. Nói đến tôi, ông nội nghẹn ngào. Ông sợ sau khi ông mất, tôi sẽ bị mẹ kế và cả nhà bà ta bắt nạt. Ông nội Cố không nỡ nhìn chiến hữu của mình đau lòng, liền nói ngay muốn tôi làm cháu dâu ông ấy. Thế là, tôi gặp Cố Cẩn Xuyên vào ngày đầu tiên. Ngày thứ hai, biết mình bị ràng buộc vào một cuộc hôn nhân do người lớn sắp đặt. Ngày thứ ba, chúng tôi trở thành vợ chồng. “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho em.” Nghe hắn nói vậy, tôi mới…
Chương 3
Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô ThựcTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi có thể kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, ai nấy đều nói tôi đúng là “gặp may lớn”, mới có thể làm bà Cố. Nhưng họ không biết, cuộc hôn nhân này vốn dĩ chưa từng là điều chúng tôi mong muốn. Hồi đó, ông nội tôi bị bệnh nặng phải nhập viện. Trùng hợp, ông nội của Cố Cẩn Xuyên cũng nằm viện ở đó, một lần tình cờ, ông nội Cố nhận ra ông nội tôi là chiến hữu cũ. Còn là người từng cứu mạng nhau. Hai ông ôn chuyện xưa, trò chuyện về cuộc sống hiện tại. Nói đến tôi, ông nội nghẹn ngào. Ông sợ sau khi ông mất, tôi sẽ bị mẹ kế và cả nhà bà ta bắt nạt. Ông nội Cố không nỡ nhìn chiến hữu của mình đau lòng, liền nói ngay muốn tôi làm cháu dâu ông ấy. Thế là, tôi gặp Cố Cẩn Xuyên vào ngày đầu tiên. Ngày thứ hai, biết mình bị ràng buộc vào một cuộc hôn nhân do người lớn sắp đặt. Ngày thứ ba, chúng tôi trở thành vợ chồng. “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho em.” Nghe hắn nói vậy, tôi mới… Toàn bộ hậu sự của ông đều là do hắn đứng ra lo liệu.Bố tôi và mẹ kế từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.Từ lúc biết ông nội cần phẫu thuật với chi phí rất lớn, họ liền biến mất không một dấu vết.Lý do tôi đồng ý kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, là vì ông nội Cố nói sẽ giúp tôi lo viện phí cho ông nội.Khoảng thời gian đó, hắn đã ở bên tôi suốt nửa tháng.Khi tôi khóc âm thầm trong chăn giữa đêm, hắn ôm chặt lấy tôi, im lặng chờ tôi khóc xong rồi đợi tôi ngủ mới rời đi.Khi tôi không muốn ăn uống gì, hắn đích thân mua bánh hoa quế mà ông tôi thường mua cho tôi.Khi tôi cảm thấy cô đơn vô cùng, hắn tặng tôi một chú chó nhỏ để tôi có người bầu bạn.Tôi đã sớm yêu hắn mất rồi.Nhưng người hắn thích… không phải là tôi.Một người tốt như vậy, tôi sao có thể ích kỷ không cho hắn được hạnh phúc?Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên.Ngồi sau bàn làm việc, trông hắn càng xa cách hơn bình thường.Tôi chậm rãi bước tới đối diện, hít sâu một hơi rồi mở lời.“Năm đó anh nói tôi muốn gì cũng được… câu đó giờ còn tính không?”Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi.Ánh mắt khẽ động, môi nhếch lên một nụ cười nhạt.“Tất nhiên. Em muốn gì?”Ánh mắt hắn như thể đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.Thì ra… hắn đã muốn ly hôn với tôi từ trước rồi.Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn lên bàn trước mặt hắn.“Tôi muốn anh ký vào đây.”Khi tập hồ sơ rơi xuống bàn, tim tôi như bị bóp nghẹt, đau đến mức khó thở.Hốc mắt nóng ran, trước khi nước mắt trào ra, tôi nói nốt phần còn lại.“Tôi đã ký rồi. Sau khi anh ký xong, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.”Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi thư phòng.Ngay khoảnh khắc quay lưng, nước mắt như mưa rơi không thể kiểm soát.Về đến phòng, tôi chui vào chăn khóc nức nở.Đây là lần thứ hai trong đời tôi khóc đau lòng đến vậy.Thì ra, yêu… thật sự rất đau.Đau đến đỏ cả mắt, đau đến rã rời, như thể thân thể này chẳng còn là của mình nữa.Cả đêm không ngủ, đôi mắt sưng húp.Nhìn bản thân tiều tuỵ trong gương, tôi hít mũi một cái, tự nhủ: tuyệt đối không được để Cố Cẩn Xuyên biết tôi đã khóc.Tôi dặm từng lớp phấn lên mặt, đến khi nhìn không còn dấu tích gì nữa.Lúc ấy, tôi mới chầm chậm bước ra khỏi phòng.Tôi tưởng sẽ gặp Cố Cẩn Xuyên ở bàn ăn, không ngờ hắn vẫn chưa xuống.Tôi ngồi chờ một lúc, bảo mẫu lên tiếng:“Phu nhân, tổng giám đốc ra ngoài từ sớm rồi ạ.”Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên: “Anh ấy… đi rồi?”“Vâng.”
Toàn bộ hậu sự của ông đều là do hắn đứng ra lo liệu.
Bố tôi và mẹ kế từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Từ lúc biết ông nội cần phẫu thuật với chi phí rất lớn, họ liền biến mất không một dấu vết.
Lý do tôi đồng ý kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, là vì ông nội Cố nói sẽ giúp tôi lo viện phí cho ông nội.
Khoảng thời gian đó, hắn đã ở bên tôi suốt nửa tháng.
Khi tôi khóc âm thầm trong chăn giữa đêm, hắn ôm chặt lấy tôi, im lặng chờ tôi khóc xong rồi đợi tôi ngủ mới rời đi.
Khi tôi không muốn ăn uống gì, hắn đích thân mua bánh hoa quế mà ông tôi thường mua cho tôi.
Khi tôi cảm thấy cô đơn vô cùng, hắn tặng tôi một chú chó nhỏ để tôi có người bầu bạn.
Tôi đã sớm yêu hắn mất rồi.
Nhưng người hắn thích… không phải là tôi.
Một người tốt như vậy, tôi sao có thể ích kỷ không cho hắn được hạnh phúc?
Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên.
Ngồi sau bàn làm việc, trông hắn càng xa cách hơn bình thường.
Tôi chậm rãi bước tới đối diện, hít sâu một hơi rồi mở lời.
“Năm đó anh nói tôi muốn gì cũng được… câu đó giờ còn tính không?”
Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi.
Ánh mắt khẽ động, môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Tất nhiên. Em muốn gì?”
Ánh mắt hắn như thể đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.
Thì ra… hắn đã muốn ly hôn với tôi từ trước rồi.
Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn lên bàn trước mặt hắn.
“Tôi muốn anh ký vào đây.”
Khi tập hồ sơ rơi xuống bàn, tim tôi như bị bóp nghẹt, đau đến mức khó thở.
Hốc mắt nóng ran, trước khi nước mắt trào ra, tôi nói nốt phần còn lại.
“Tôi đã ký rồi. Sau khi anh ký xong, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.”
Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi thư phòng.
Ngay khoảnh khắc quay lưng, nước mắt như mưa rơi không thể kiểm soát.
Về đến phòng, tôi chui vào chăn khóc nức nở.
Đây là lần thứ hai trong đời tôi khóc đau lòng đến vậy.
Thì ra, yêu… thật sự rất đau.
Đau đến đỏ cả mắt, đau đến rã rời, như thể thân thể này chẳng còn là của mình nữa.
Cả đêm không ngủ, đôi mắt sưng húp.
Nhìn bản thân tiều tuỵ trong gương, tôi hít mũi một cái, tự nhủ: tuyệt đối không được để Cố Cẩn Xuyên biết tôi đã khóc.
Tôi dặm từng lớp phấn lên mặt, đến khi nhìn không còn dấu tích gì nữa.
Lúc ấy, tôi mới chầm chậm bước ra khỏi phòng.
Tôi tưởng sẽ gặp Cố Cẩn Xuyên ở bàn ăn, không ngờ hắn vẫn chưa xuống.
Tôi ngồi chờ một lúc, bảo mẫu lên tiếng:
“Phu nhân, tổng giám đốc ra ngoài từ sớm rồi ạ.”
Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên: “Anh ấy… đi rồi?”
“Vâng.”
Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô ThựcTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTôi có thể kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, ai nấy đều nói tôi đúng là “gặp may lớn”, mới có thể làm bà Cố. Nhưng họ không biết, cuộc hôn nhân này vốn dĩ chưa từng là điều chúng tôi mong muốn. Hồi đó, ông nội tôi bị bệnh nặng phải nhập viện. Trùng hợp, ông nội của Cố Cẩn Xuyên cũng nằm viện ở đó, một lần tình cờ, ông nội Cố nhận ra ông nội tôi là chiến hữu cũ. Còn là người từng cứu mạng nhau. Hai ông ôn chuyện xưa, trò chuyện về cuộc sống hiện tại. Nói đến tôi, ông nội nghẹn ngào. Ông sợ sau khi ông mất, tôi sẽ bị mẹ kế và cả nhà bà ta bắt nạt. Ông nội Cố không nỡ nhìn chiến hữu của mình đau lòng, liền nói ngay muốn tôi làm cháu dâu ông ấy. Thế là, tôi gặp Cố Cẩn Xuyên vào ngày đầu tiên. Ngày thứ hai, biết mình bị ràng buộc vào một cuộc hôn nhân do người lớn sắp đặt. Ngày thứ ba, chúng tôi trở thành vợ chồng. “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho em.” Nghe hắn nói vậy, tôi mới… Toàn bộ hậu sự của ông đều là do hắn đứng ra lo liệu.Bố tôi và mẹ kế từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.Từ lúc biết ông nội cần phẫu thuật với chi phí rất lớn, họ liền biến mất không một dấu vết.Lý do tôi đồng ý kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, là vì ông nội Cố nói sẽ giúp tôi lo viện phí cho ông nội.Khoảng thời gian đó, hắn đã ở bên tôi suốt nửa tháng.Khi tôi khóc âm thầm trong chăn giữa đêm, hắn ôm chặt lấy tôi, im lặng chờ tôi khóc xong rồi đợi tôi ngủ mới rời đi.Khi tôi không muốn ăn uống gì, hắn đích thân mua bánh hoa quế mà ông tôi thường mua cho tôi.Khi tôi cảm thấy cô đơn vô cùng, hắn tặng tôi một chú chó nhỏ để tôi có người bầu bạn.Tôi đã sớm yêu hắn mất rồi.Nhưng người hắn thích… không phải là tôi.Một người tốt như vậy, tôi sao có thể ích kỷ không cho hắn được hạnh phúc?Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên.Ngồi sau bàn làm việc, trông hắn càng xa cách hơn bình thường.Tôi chậm rãi bước tới đối diện, hít sâu một hơi rồi mở lời.“Năm đó anh nói tôi muốn gì cũng được… câu đó giờ còn tính không?”Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi.Ánh mắt khẽ động, môi nhếch lên một nụ cười nhạt.“Tất nhiên. Em muốn gì?”Ánh mắt hắn như thể đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu.Thì ra… hắn đã muốn ly hôn với tôi từ trước rồi.Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn lên bàn trước mặt hắn.“Tôi muốn anh ký vào đây.”Khi tập hồ sơ rơi xuống bàn, tim tôi như bị bóp nghẹt, đau đến mức khó thở.Hốc mắt nóng ran, trước khi nước mắt trào ra, tôi nói nốt phần còn lại.“Tôi đã ký rồi. Sau khi anh ký xong, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.”Nói xong, tôi quay đầu rời khỏi thư phòng.Ngay khoảnh khắc quay lưng, nước mắt như mưa rơi không thể kiểm soát.Về đến phòng, tôi chui vào chăn khóc nức nở.Đây là lần thứ hai trong đời tôi khóc đau lòng đến vậy.Thì ra, yêu… thật sự rất đau.Đau đến đỏ cả mắt, đau đến rã rời, như thể thân thể này chẳng còn là của mình nữa.Cả đêm không ngủ, đôi mắt sưng húp.Nhìn bản thân tiều tuỵ trong gương, tôi hít mũi một cái, tự nhủ: tuyệt đối không được để Cố Cẩn Xuyên biết tôi đã khóc.Tôi dặm từng lớp phấn lên mặt, đến khi nhìn không còn dấu tích gì nữa.Lúc ấy, tôi mới chầm chậm bước ra khỏi phòng.Tôi tưởng sẽ gặp Cố Cẩn Xuyên ở bàn ăn, không ngờ hắn vẫn chưa xuống.Tôi ngồi chờ một lúc, bảo mẫu lên tiếng:“Phu nhân, tổng giám đốc ra ngoài từ sớm rồi ạ.”Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên: “Anh ấy… đi rồi?”“Vâng.”